Chương 1361: Kẻ trộm vào nhà


Chọ nên sau khi từ mỏ than núi Phù trở về, chúng tôi chạy thẳng về nhà... Không ngờ vừa về đến nhà đã phải sửng sốt.

Tôi ngẩn người hỏi Đinh 8Nhất:
Chúng ta vào nhầm nhà hả? Đây là nhà của chúng ta sao?
Mặt Đinh Nhất xanh mét trả lời:
Cậu có thể dùng chìa khóa của mình mở thử của nhà ng3ười khác xem!


Tôi nghĩ lại cũng đúng... Nhưng sao nhà chúng tôi cứ như có bão chạy qua vậy? Ngay cả vụ núi trúc lúc trước cũng đâu đến nỗi 9này? Con mẹ nó... Đây rõ ràng là bị trộm mà! Tôi thật không ngờ có ngày nhà mình bị thế này! Cũng may toàn bộ tiền mặt trong nhà đều gửi ở ngân hàng6, nếu không thực sự khác cũng đã muộn! Sau khi cân nhắc một lúc, tôi vẫn gọi điện cho Bạch Kiện, anh ta nghe nói nhà tôi bị trộm, vậy mà đầu tiên cư5ời phá lên, sau đó mới nghiêm túc nói:
Lát nữa anh sẽ dẫn người qua xem...

Sau khi dập máy tôi có một kết luận, đó là thời gian này Bạch Kiện rất rảnh, cho nên mới có thời gian để ý một vụ trộm nhỏ thế này. Thật ra nghĩ kĩ thì trong nhà ngoại trừ một chút đồ điện gia dụng cỡ lớn, còn lại chẳng có thứ gì đáng tiến! Cũng may trước đó tôi đã nhờ mẹ của Đậu Đậu trông hộ Kim Bảo, nếu không con vật bé nhỏ đó có thể đã biến thành một nồi thịt chó!
Bởi vì sợ phá hỏng hiện trường, cho nên tôi và Đinh Nhất cũng không vào trong. Hai kẻ đáng thương đứng dựa vào tường, trong lòng suy nghĩ làm sao nhà lại bị trộm? Theo lý thuyết thì trị an của khu nhà này rất tốt. Hơn nữa đi ra đi vào đều có camera, vậy làm sao mà trộm lại mò vào nhà chúng tôi được?
Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng của thang máy mở ra, Bạch Kiến dẫn theo hai nhân viên cấp dưới đi tới. Tôi nhìn hai người Bạch Kiến dẫn theo, lập tức có cảm giác rồng đến nhà tôm, hai người đó là cao thủ khám nghiệm hiện trường, đặc biệt đối với giám định dấu vết cứ như thần! Bình thường bọn họ ra tay đều là hiện trường các vụ trọng án, bây giờ lại đi theo Bạch Kiện đến điều tra vụ án trộm vặt này, làm cho tôi có hơi ngượng ngùng...
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện một số manh mối tại hiện trường khiến tôi cảm thấy may mà có họ, nếu không thực sự không tưởng được chuyện này nghiêm trọng đến thế! Hóa ra sau khi họ kiểm tra một lượt trong nhà tôi xong đã phát hiện những đồ vật giá trị mà dễ lây như laptop, ipad vẫn còn? Thậm chí hai trăm đồng chúng tôi để trong ngăn kéo dưới bàn trà cũng không bị lấy đi?
Càng thêm đáng nghi là, bọn họ tìm hai lần từ trong ra ngoài, lại phát hiện ngoại trừ dấu vết của tôi và Đinh Nhất ra không còn ai khác! Ngay cả cửa đều không có dấu vết bị phá khóa, nếu chỉ là trộm vặt thông thường không thể làm ra chuyện như vậy!
Cuối cùng mấy người Bạch Kiện cho ra kết luận, nhà chúng tôi khẳng định không phải trộm thường, anh ta bảo chúng tôi kiểm tra kĩ một chút xem có thiếu thứ gì hay không? Tôi và Đinh Nhất sau đó đi vào kiểm tra, trong nhà không thiếu thứ gì đáng giá, ngoại trừ... Mấy cái USB toàn bộ bị lấy mất.
Bạch Kiện vừa nghe nói chúng tôi mất mấy chiếc USB, liền truy hỏi:
Trong USB chứa gì thế?
Tôi nhún vai nói:
Không có gì cả! Một chút tích trữ cá nhân thôi...

Tích trữ gì thế? Tổn thất có lớn không?

Tôi nói với vẻ mặt đau khổ:
Đương nhiên đó là Iijima Ai, Asakawa Ran đã ngừng phát hành rồi!

Bạch Kiện nghe xong tức giận nói:
Biến đi! Đối phương trộm mấy cái của nợ này của cậu làm gì? Cậu nghĩ kĩ lại xem, trong USB còn có chứa đồ vật gì quan trọng hay không?

Tôi trả lời một cách chắc chắn:
Tuyệt đối không có, nếu bọn họ muốn những thứ này, tôi có thể chia sẻ miễn phí, cần gì phải nạy khóa ăn trộm chứ? Cũng không phải cái gì đáng giá...

Nói đến đây tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, nhưng không thể khẳng định đối phương có phải hướng về vật đó hay không? Dù sao chuyện đã qua lâu rồi, nếu những người đó vì vật kia mà tới, tại sao sớm không đến muộn không đến mà nhất định phải là lúc này?
Bạch Kiện thấy tôi ngẩn người, liền cười hỏi:
Có phải trong USB của cậu có hàng hiếm nào nữa không?

Tôi nghe thể thì cố ý ngắt lời:
Đương nhiên rồi, còn Hatano và cô giáo Thương...


Sau cùng, lúc Bạch Kiện rời đi vẫn nhắc nhở tôi, đừng coi thường chuyện này, anh ta cảm giác mấy tên trộm vào nhà tôi mục đích không đơn giản, nếu như phát hiện có vấn đề gì phải báo ngay lập tức. Tôi nghe dặn dò xong liên tục đồng ý:
Yên tâm đi, có chuyện gì nhất định sẽ gọi cho anh.
Chờ đến lúc Bạch Kiện rời đi, cả tôi và Đinh Nhất đều không cười được nữa, bởi vì chúng tôi hoài nghi cái tên lục tung nhà chúng tôi giống như bị bão quét qua... Chẳng lẽ là vì chiếc USB chúng tôi đang gửi trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?

Những vật của Hàn Cân đối với chúng tôi đều là tai họa ngầm, lúc trước cứ cho rằng cô ta sẽ bị đông lạnh tám năm đến mười năm, thật không ngờ gặp lại cô ta nhanh đến thế.

Nhưng khi Hàn Cần nhìn thấy chúng tôi lại không có chút phản ứng nào, giống như không nhận ra chúng tôi vậy. Lúc A Vĩ đưa đồ vật cho chúng tôi đã nói, bởi vì Hàn Cẩn bị nhiễm một loại virus cực kì cổ xưa nên mới có thể bị đông lạnh tại nhiệt độ thấp, cho nên khi chúng tôi nhìn thấy cô ta cũng không thể đoán được Hàn Cấn thực sự không nhớ rõ chúng tôi... Hay là giả vờ.

Còn về phía A Vĩ, sau khi hắn ném củ khoai nóng bỏng tay cho chúng tôi, chẳng bao lâu sau hắn đã bị người hại chết, đến giờ tôi vẫn không rõ ai đã giết hắn, trước khi hắn chất liệu có nói cho đối phương biết đồ vật đang tại chỗ chúng tôi hay không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.