Chương 1366: Chú lê bị bệnh
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1009 chữ
- 2022-02-09 03:59:38
Hàn Cẩn nghe xong than nhẹ một tiếng:
Nếu như tôi máu lạnh thật... thì không biết thằng nhóc cậu đã chết bao nhiêu lần rồ8i!
Tôi gật đầu:
Ừ, tôi phải thừa nhận điều này.
Đêm hôm đó chúng tôi hàn huyền rất lâu, tuy cuối cùng cũng không nghĩ 3ra biện pháp nào tốt để đối phó với sát thủ, nhưng Hàn Cẩn rất kiên định nói với tôi rằng cô ta nhất định phải rời khỏi t9ập đoàn, bởi vì Hàn Cẩn đã trải qua quá đủ cuộc sống trên đầu dao mũi kiếm rồi, cô ta muốn sống một cuộc sống bình thường6.
Một mong ước rất đơn giản, chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường, nhưng đối với Hàn Cẩn thì đó lại là m5ột chuyện xa xỉ. Trước đó tôi nghĩ mãi mà không hiểu tại sao quan hệ giữa chúng tôi và cô ta lại có thể biến thành vi diệu như thế này?
Bây giờ nghĩ mới thấy, có lẽ Hàn Cẩn hâm mộ cuộc sống đơn giản của chúng tôi, mà chúng tôi cũng hiểu cuộc sống của cô ta không hề dễ dàng, có lẽ điều đó làm chúng tôi trở nên hòa hợp.
Chắc có Hàn Cẩn ở nơi này, cho nên đêm hôm đó tôi ngủ vô cùng yên ổn, ngủ một mạch đến tận sáng, không hề lo lắng đến chuyện đang bị người ta đuổi giết. Nhưng buổi sáng khi tôi và Đinh Nhất vừa rời giường, phát hiện Hàn Cẩn không biết đã đi từ lúc nào.
Bởi vì lúc đó có người ngoài, cho nên chúng tôi giả vờ hỏi có phải chú say rượu hay không? Theo lý thuyết với trình uống rượu của chú Lê, chút rượu này đâu thể say được! Thế là tôi thử đẩy chú và gọi:
Chú Lê... Chú không sao chứ?
Vậy mà tôi đẩy một lúc lại phát hiện chú Lê không có chút phản ứng nào, lòng tôi trầm xuống, thầm nghĩ không được rồi, lão già này đâu phải say? Mẹ nó đấy là choáng mà! Tôi vội đỡ chú Lê dậy để xem, phát hiện mặt chủ trắng bệch không còn giọt máu...
Khách hàng của chủ Lê nghe thể thì cười không khép được miệng, đây chính là lời nói mà những người làm ăn muốn nghe nhất, lại còn từ chính miệng chú Lễ phát ra, dĩ nhiên độ tin cậy cao hơn rất nhiều.
Không ngờ sau đó, khi khách hàng mới chú Lê ăn cơm, một giây trước chú ấy vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ với chúng tôi, một giây sau đã cắm mặt xuống bàn. Tôi và Đinh Nhất lúc đó còn ngỡ ngàng, thầm nghĩ lão già này sao thế? Chỉ mới uống chút rượu mà đã say à?
Mau gọi 120, bệnh tim của Lê đại sư tái phát!
Tôi bịa một lí do, sở dĩ tôi nói như thế là muốn tìm cho chú Lê một bậc thang, sau này gặp lại cũng có lí do để nói, không bị quá xấu hổ.
Mấy phút sau xe cứu thương chạy đến, tôi và Đinh Nhất đi theo xe đến bệnh viện. Nhân viên cấp cứu trên xe hỏi rõ tình huống xong, phán đoán ban đầu có thể do trúng gió... Tôi nghe vậy thầm nghĩ không thể nào! Bình thường thân thể lão già này rất khỏe, mà chú Lê cũng chỉ mới hơn năm mươi chứ mấy, không đến mức yếu đuối sớm như thế chứ?
Tôi hiểu ý của Đinh Nhất, mặc dù Hàn Cẩn rất muốn có một cuộc sống của người bình thường, nhưng điều đó quá khó đối với cô ta! Chưa nói tập đoàn Thái Long có thể bỏ qua cho Hàn Cẩn hay không, chỉ cần trước đây cô ta giúp tập đoàn Thái Long làm biết bao nhiêu việc xấu, dù đến cuối cùng Hàn Cẩn có thể thoát khỏi sự khống chế của tập đoàn Thái Long, thì cũng chỉ có thể sống một cuộc sống ẩn nấp mà thôi. Vài ngày sau đó, tôi vẫn luôn lo lắng cho Hàn Cẩn, tôi thậm chí còn sợ cô ta giống A Vĩ đột nhiên xuất hiện trên bản tin tivi. Nhưng rất nhanh tôi sẽ biết, Hàn Cẩn chính là hóa thân của Tiểu Cường đánh mãi không chết, bất kể hoàn cảnh có gian nan thể nào, cô ta vẫn có thể sống sót.
Không biết có phải vì Hàn Cẩn hay không mà từ ngày đó trở đi, mấy tên sát thủ phục kích tôi tạm thời không xuất hiện nữa, tuy mỗi ngày tôi vẫn nơm nớp lo sợ, thế nhưng dường như nguy cơ đang dần dần biến mất. Vào một buổi chiều, tôi và Đinh Nhất đi theo giúp chú Lê xem một mảnh đất, một khách hàng cũ của chú ấy muốn xây một làng du lịch năm sao, người đó nhắm đến mảnh đất này, muốn chú Lê đến nhìn qua phong thủy xem có chỗ nào không ổn hay không. Chú Lê đi đến nhìn một chút, nơi này đúng là một mảnh đất có phong thủy tụ tài lộc, chỉ cần điều chỉnh kiến trúc một chút, sắp xếp thêm một trận pháp tu tập tài lộc, thì muốn không phát tài cũng khó!
Tôi giật mình hỏi:
Cô ta đi lúc nào?
Đinh Nhất nghĩ một chút:
Cậu ngủ không bao lâu thì cô ta rời đi, có lẽ do bây giờ cô ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng...
Vừa đến bệnh viện, lập tức có nhân viên trực cấp cứu ra đón, sau khi hỏi rõ tình huống xong họ đẩy chú Lê vào phòng cấp cứu. Toàn bộ hành trình cả tôi và Đinh Nhất đều ngây ra... Bởi vì chúng tôi thật sự không thể tin được, cũng có lúc chú Lê phải vào bệnh viện vì lý do thể chất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.