Chương 1414: Bảo tàng trong ngăn chứa


Thật ra với chuyện năm đó, Đàm Lỗi cũng không nhớ kĩ lắm, ấn tượng sâu sắc nhất chính là mẹ đau khổ cầu khẩn cha, hãy vì đứa con mà đừng rời đi 8ngôi nhà này, nhưng đã bị từ chối một cách vô tình.

Lúc đó người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ mà nói:
Có con thì thế nào? Tôi còn 3trẻ thế này, tương lai muốn sinh bao nhiêu cũng được!
Mà cha Đàm Lỗi lúc đó hoàn toàn không để ý đến lời van xin của vợ, khăng khăng mang đi t9oàn bộ tích cóp của gia đình, không hề cân nhắc cuộc sống sau này của hai mẹ con họ! Đây chính là ấn tượng sau cùng của Đàm Lỗi về cha mình, ch6o dù đã nhiều năm trôi qua nhưng cậu ta không thể xóa nó đi..

Những năm đó Đàm Lỗi chỉ có sáu tuổi, cho nên có nhiều chuyện cậu ta cũng5 chỉ nhìn được vẻ bề ngoài, nếu như cha của Đàm Lỗi chỉ là một kẻ khốn nạn, vậy tại sao sau khi chết vẫn luôn nhớ tới gia đình? Tôi thật khó mà tin được một âm hồn nhớ nhà như thế, khi còn sống tại sao phải bằng mọi giá rời đi gia đình này? Thế là tôi cẩn thận tìm kiếm trong ngôi nhà cũ của Đàm Lỗi, hi vọng tìm được một đồ vật tương đối quan trọng đối với cha của Đàm Lỗi.
Đàm Lỗi nghe thế thì lắc đầu:
Đều là mẹ cháu làm, vào buổi sáng khi cháu thức dậy đã thấy thay cái khác rồi...
Tôi nghe xong bảo cậu ta:
Đây là đồ vật của gia đình cậu, nên cậu đến mở nó đi!
Đàm Lỗi ngơ ngác, không hề suy nghĩ mà đưa tay dỡ bỏ bức tranh đầy bụi bẩn không biết từ năm nào..
Ba chúng tôi cũng tò mò vây tới, muốn xem rốt cuộc chỗ này cất giấu vật gì quý trọng?
Khi Đàm Lỗi tự tay tháo bức tranh tết cũ phủ đầy bụi xuống, tất cả chúng tôi đều ngây người, chỉ thấy đằng sau có một ô trống không lớn lắm, trong đó có một hộp gỗ nhỏ vô cùng xinh xắn
Thế nhưng trong nhà Đàm Lỗi quá tan hoang, ngoại trừ chiếc giường sắp hỏng và chăn bông rách thì chẳng tìm được gì khác! Theo lời kể của Đàm Lỗi, lúc trước, khi cậu ta rời khỏi nhà, trong nhà nghèo đến nỗi chỉ còn bổn vách tường, lấy đâu ra đồ vật cực kì quan trọng với cha cậu ta chứ?
Tôi nhìn gian nhà thủng bốn phía này cũng biết Đàm Lỗi nói thật, nhưng đồng thời cũng tin rằng nơi này nhất định có đổ vật cực kì quan trọng đối với cha cậu ta, bằng không âm hồn ông ta sẽ không liên tục trở về...
Nghĩ tới đây tôi hỏi Đinh Nhất:
Đêm hôm qua anh thấy âm hồn đó ngồi cạnh bàn với tư thế nào?
Đinh Nhất nghe xong nghĩ một chút rồi đến trước bàn làm mẫu cho tôi xem, tôi nhìn xong thì bảo Đinh Nhất đi ra rồi tự mình ngồi vào đó, thử dùng thị giác của cha Đàm Lỗi nhìn xem..
Theo lý thuyết thợ mộc bất kể ở thời đại nào, mặc dù không giàu có nhưng tuyệt đối sẽ không đói bụng được
Thế nhưng từ bé Đàm Phong đã không thích những thứ này, kể cả khi cha ông ta suốt ngày kêu réo bên tai bảo Đàm Phong tập trung học thật tốt, ông ta cũng chẳng cho được chữ nào vào đầu, cho nên cuối cùng chỉ miễn cưỡng học được ba phần tay nghề, tạo được mấy cái bàn ghế xiêu xiêu vẹo vẹo
Còn mẹ của Đàm Lỗi tên Tưởng Tú Quyên, cũng là do cha của Đàm Phong tạo đồ đạc cho một gia đình mà hứa hôn
Đàm Lỗi lấy chiếc hộp đó ra, đặt vào lòng bàn tay, mặt ngơ ngác nói với chúng tôi:
Đây là vật gì thế? Tại sao từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy nó?
Tôi thầm nghĩ đồ vật nhà cậu mà cậu cũng không biết, tôi làm sao mà biết được! Nhưng ngoài miệng lại nói:
Nếu không cầu mở ra xem trước đã!
Đàm Lỗi nghe xong muốn đưa tay ra mở, vừa đụng đến chiếc hộp liền dừng lại, sau đó lúng túng nói:
Anh Trương, hay là anh mở nó đi? Trong lòng tôi hơi hồi hộp...
Tôi nghe xong thấy tên nhóc này thật đúng là không coi tôi như người ngoài, thế là tôi hắng giọng một cái sau đó đưa tay cầm chiếc hộp trong tay Đàm Lỗi..
Nhưng vừa tiếp xúc, tôi tập tức cảm thấy tàn hồn của cha Đàm Lỗi trên đó
Cha Đàm Lỗi tên Đàm Phong, từ bé đã đi theo ông của Đàm Lỗi học nghề thợ mộc..
Người nhà họ Tưởng thẩy tay nghề của cha Đàm Phong tốt như thế, chắc chắn con trai cũng sẽ không kém quá nhiều, nếu gả con gái mình đi nhất định sẽ không phải chịu khổ
Nhưng bọn họ làm sao mà biết được, tay nghề Đàm Phong chỉ bình thường, nếu như không dựa vào cha ông ta, nhà họ Đàm đã chết đói từ lâu rồi
Có một số việc là giấy không gói được lửa, Tưởng Tú Quyên gả tới một thời gian ngắn đã biết cụ thể tình huống của nhà họ Đàm..
Nhưng chỗ ánh mắt của tôi hướng tới đâu có gì ngoài một bức tranh tết đã phai màu dán trên tường! Bức tranh này cũng rất bình thường, chỉ là một đứa trẻ bụ bẫm ôm một con cá chép to..
Cái này có gì đáng xem chứ? Nghĩ tới đây tôi đứng lên đi đến trước mặt bức tranh trên tường, đúng lúc này một cơn gió thổi tới từ ô cửa sổ đã mất kính làm bức tranh khẽ lay động..
Không đúng, đằng sau bức tranh dường như trống rỗng! Sau đó tôi giơ tay nhẹ nhàng chạm vào bức tranh tết, phát hiện đằng sau nó quả nhiên trống rỗng, thế là tôi vẫy tay với Đàm Lỗi:
Đằng sau bức tranh có gì cậu biết không?
Đàm Lỗi nghe xong mờ mịt lắc đầu:
Không biết! Bức tranh này đều được mẹ tôi thay mới hàng năm, tôi làm sao biết phía sau nó có ô trống chứ?
Chủ Lê hỏi cậu ta:
Vậy hàng năm lúc thay tranh, cháu đều ở đó à?

Nhưng bây giờ gạo đã nấu thành cơm, có hối hận cũng đã muộn
Ông Đàm cũng biết mình mắc nợ người con dâu này, thế là sau khi bà ấy sinh được cháu trai là Đàm Lỗi, ông đã bí mật đưa bảo vật gia truyền nhà họ Đàm cho con dâu
Đương nhiên ông Đàm cũng biết đứa con trai của mình không đáng tin, nểu truyền thứ này cho nó, chưa biết chừng có ngày bán đi đổi rượu uống cũng nên
Còn về lai lịch bảo vật đó, ông Đàm cũng không nói quá nhiều..

Duy nhất có thể xác định là vật đó rất truyền kỳ.

Vật đó là cụ cố của ông Đàm ở một lần tu sửa nhà cho một vị vương gia, đã vô tình phát hiện nó trong một bộ đồ nội thất bằng gỗ hoàng hoa lê
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.