Chương 1514: Trời không chiều lòng người


Tôi quay đầu nhìn về phía Mao Khả Ngọc, trong lòng bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, chẳng lẽ hắn cũng vì nguyên nhân này ư? N8hưng tôi nghĩ chắc không phải, nhìn hắn khỏe như vâm, nào giống người có bệnh nan y đâu?!

Lúc này lão Triệu đang3 cùng tôi khiêng một thi thể đi, thấy tôi đột nhiên ngẩn người đứng lại thì khẽ thúc giục tôi:
Em đang nghĩ gì thế? Khiê9ng mãi như vậy không mệt à?
Nhờ anh ấy nói, tôi mới lấy lại tinh thần, sau đó ậm ờ bảo
Không sao
, rồi vội vàng khiêng 6thi thể đi tiếp..

Sau khi xác định tất cả các thi thể đều đã được mang vào trong căn cứ ngầm, chúng tôi dùng tuyế5t và một ít dụng cụ mang theo chén chặt cứng cửa ra lại.
Chúng tôi đi vào xem xét, phát hiện túi đeo lưng và đồ đạc của Mao Khả Ngọc vẫn còn ở đây, ngay cả con dao đi rừng của hắn cũng ném bên trên túi ngủ..
Trừ mấy giọt máu trên túi ngủ, còn lại tất cả đều bình thường
Ba chúng tôi đều choáng váng, đây rõ ràng là việc do xác sống gây ra
Trong lòng tôi chùng xuống, nghĩ bụng tên cụ non này định len lén mang bọn Paul chạy ư? Nghĩ tới đây ba chúng tôi lập tức chạy ra khỏi lều để kiểm tra, kết quả là Paul và Louis vẫn đang ngủ ngon trong lều

Trễ như vậy rồi mà hắn còn đi đâu?
Mặt lão Triệu đầy ngờ vực.
Tôi lắc đầu đáp:
Ai biết được? Nhưng nếu bọn Paul vẫn còn ở đây, tên Mao Khả Ngọc kia sẽ không rời khỏi nơi này một mình đâu.
Tuy nói vậy, nhưng ba chúng tôi vẫn không yên tâm lắm, vì vậy đi đến lều của Mao Khả Ngọc để kiểm tra, kết quả thấy phía sau lều của hắn có một lỗ thủng lớn, giống như có người phá lều vải chui vào vậy.
Mao Khả Ngọc còn gom các lều vải đã bị phá vào một chỗ rồi dùng lửa đốt sạch, vì lần hành động này của bọn họ phải giữ kín, nên phải loại bỏ sạch tất cả các dấu vết
Sau khi trời tối, chúng tôi ăn ít đồ đơn giản, sau đó trở về lều của từng người để nghỉ ngơi
Paul và Louis ở một lều, hẳn bọn họ có nhiều chuyện muốn nói với nhau
Nhưng sau đó tôi lại nhớ ra, bây giờ vòng chuông này đang ở trong tay Mao Khả Ngọc, chắc có lẽ hắn nhở đồ đệ của mình nên mới rung vài tiếng chuông
Nhưng buổi tối, xung quanh khu lều trại đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông đồng gọi hồn vang lên từng hồi..
nghe quả thực hơi hoảng sợ
Nhưng tất cả xác sống ở đây đều đã bị cắt rời đầu rồi ném vào hố tuyết kia, làm sao có xác sống chạy đến đây được? Đinh Nhất suy nghĩ rồi nói:
Còn một xác sống chưa bị cắt đầu..
Tôi nghe vậy lập tức biết anh ta đang nói đến ai, đó chẳng phải là đồ đệ của Mao Khả Ngọc, A Linh, chủ nhân của chuông đồng sao? Chẳng lẽ tiếng chuông lúc trước không phải là Mao Khả Ngọc rung..
mà là do A Linh đã biến thành xác sống rung lên? Nghĩ tới đây, mấy người chúng tôi bèn nhanh chóng chạy tới chỗ cửa mà chúng tôi đã dùng tuyết lấp đi, nhưng bất ngờ là nơi ấy đã có thêm một lỗ thủng.
Đinh Nhật ngồi xổm xuống, lấy đèn pin chiếu vào bên trong, cái lỗ thủng này hiển nhiên là có vật gì đó từ trong đào một cái lỗ đi ra
Tôi mắng thầm trong lòng, cái này mà gọi là bình thường? Đó không phải là bị bệnh thần kinh sao? Thì ra hoài niệm A Linh là không ngừng rung chuông mà cô ta đã dùng khi còn sống ư? Vậy chúng tôi cũng phải điên cùng với hắn u?
Hơn nữa, tốt xấu gì hắn cũng là sự phụ của A Linh, sao mà hắn rung chuông lại không hay như A Linh thể? Nhất định là rung bậy bạ chứ gì nữa
Trong lòng tôi hơi nghi ngờ, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông đi xa dần, tựa như Mao Khả Ngọc cẩm chuông đi đến phía Nam của khu lều.
Vốn mấy người chúng tôi không sao ngủ được, như vậy lại càng không ngủ được
Có mấy lần tôi định ra ngoài bảo Mao Khả Ngọc có thể yên tĩnh một chút không, có để cho người ta ngủ không? Nhưng cuối cùng bị lão Triệu cản lại, anh ấy bảo đừng thấy Mao Khả Ngọc ngoài mặt thì lạnh lùng vô tình, nhưng xem ra tình cảm của hắn và A Linh không phải là bình thường đâu
Bây giờ A Linh đã chết, hắn thấy chuông thì khổ sở trong lòng cũng là bình thường, đừng quấy rầy hắn.
Nếu xảy ra tình huống như vậy, thực lực của hai bên sẽ chênh lệch rất lớn, đến lúc đó ba chúng tôi lấy gì ra mà ngăn cản họ, không cho họ rời đi đây? Súng ngắn trong tay chúng tôi ư? Không phải chúng tôi chưa thấy Louis bùng phát như thế nào, đối mặt với siêu chiến sĩ mạnh như vậy, mấy người chúng tôi có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi.
Ngay khi ba chúng tôi vẫn còn đang vướng mắc, chưa biết ngày mai nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy từng hồi chuông đồng lanh lảnh vang lên bên ngoài lều
Tôi nghe thấy thì hơi sửng sốt, trong đầu nghĩ, đây không phải là tiếng vang phát ra từ chuỗi chuông của A Linh sao?
Nếu dưới đó có vật nào còn sống thì cũng chỉ có thể là A Linh đã chết thảm mà chúng tôi không ai nhẫn tâm chặt đầu.

Làm sao bây giờ? Có khi nào Mao Khả Ngọc chết rồi không?
Lão Triệu đầy lo lắng nói
Tôi lắc đầu:
Mao Khả Ngọc chắc không vô dụng như vậy, nhưng nhìn mấy giọt máu trên túi ngủ của hắn, chắc hẳn là hắn đã bị thương..
Mao Khả Ngọc tất nhiên sẽ không ngủ cùng một lều với ba chúng tôi, nên một mình hắn ngủ ở chiếc lều nhỏ khác.
Trước khi ngủ, ba chúng tôi bàn bạc xem ngày mai nên làm gì? Lỡ như hai người Paul và Louis suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn muốn đi cùng Mao Khả Ngọc thì sao? Chúng tôi sẽ ngăn cản họ? Hay là không ngăn cản? Tuy cuối cùng vẫn là lựa chọn của bọn họ, nhưng chúng tôi cảm thấy nếu như không làm gì mà cứ để mặc cho mọi chuyện phát triển đến mức không thể xoay chuyển thì cũng không được..
Ai biết tập đoàn Thái Long này có dã tâm muốn chinh phục cả thế giới hay không? Hơn nữa, tuy bây giờ đội của Mao Khả Ngọc chỉ còn một mình hắn, nhưng nếu như bọn Paul đồng ý đi cùng hắn, vậy chẳng khác nào hắn có hai thành viên mới là hai siêu chiến sĩ.
Chỉ mong không phải bị A Linh cắn bị thương.


Lão Triệu nghe vậy thì do dự, hỏi:
Vậy chúng ta có nên đi tìm hắn không?
Đinh Nhất lắc đầu:
Tạm thời không cần, với bản lĩnh của Mao Khả Ngọc, hắn có thể tự bảo vệ tính mạng cho mình, chúng ta cứ ở chỗ cũ chờ hắn trở lại là được.


Sau đó mấy người chúng tôi đợi cả đêm cũng không thấy Mao Khả Ngọc trở lại
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.