Chương 1517: Tao đưa mày ra ngoài
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1250 chữ
- 2022-02-10 04:14:02
Còn những chuyện còn lại thì chúng tôi chẳng khác gì nhau, đều là dê đang đợi làm thịt
Không biết khi nào A Linh không còn nhân tính sẽ q8uay lại cắn chết chúng tôi
Ngay lúc tôi đang tự giễu mình thì nghe thấy Mao Khả Ngọc bên cạnh khẽ rên lên, dường như sắp tỉnh lại.
<3br>Tôi lập tức chồm người qua, nói nhỏ với hắn:
Mao Khả Ngọc, mày tỉnh lại đi! Mày là con gián đánh mãi không chết cơ mà! Làm sao dễ dàng buông9 xuôi như vậy được hả?
Nghe tôi nói vậy, tay của Mao Khả Ngọc cứng đờ giữa chừng, đưa lên không được, thả xuống không xong.
Tôi kéo cánh tay hắn, nói:
Đừng do dự nữa, mau đi thôi.
Ai ngờ đúng vào lúc này, ngoài cửa động đột nhiên truyền đến tiếng chuông đồng lanh lảnh, tôi thấy không ổn! Ắt hẳn là A Linh đã trở lại rồi
Không biết hắn đến lúc tỉnh hay là bị tôi gọi tỉnh lại, tóm lại sau khi tôi
tha thiết kêu gọi
, Mao Khả Ngọc cu6ối cùng cũng có phản ứng
Đầu tiên là ngón tay hắn hơi nhúc nhích, sau đó cả người ngồi bật dậy, rồi bằng cảm giác của mình, hắn bóp lấy 5cố tôi!
Mày là ai? Đây là chỗ nào?
Giọng Mao Khả Ngọc khàn khàn,
Mao Khả Ngọc bất đắc dĩ nói:
Lúc đó tao bị ngã bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì mày đã ở bên cạnh rồi.
Tôi hỏi với vẻ nghi ngờ:
Nói cách khác là A Linh cứu mày về đây? Vậy cô ta bắt tay về đây làm gì? Để trị thương cho mày chắc?!
Sau khi nói ra những lời đó, tôi và Mao Khả Ngọc đều sửng sốt, mặc dù A Linh bây giờ không thể so với lúc còn sống, nhưng cô ta không thực sự làm hại tôi, chẳng qua chỉ đưa tôi tới cái động này
Tôi bèn vội vàng đỡ Mao Khả Ngọc về vị trí cũ, mặt mày lo lắng nhìn hướng của động.
Cùng với tiếng chuông đồng ngày càng gần, tôi cảm thấy tim mình như nhảy lên tận cổ, không khéo còn muốn vọt ra khỏi miệng
Tuy tôi không biết Mao Khả Ngọc nghĩ gì, nhưng từ cơ thể đang dần căng lên của hắn, không khó nhìn ra được hắn cũng có cảm giác không khác tôi là mấy
Mày cũng tiết kiệm chút sức lực đi, nếu bây giờ mày đã tỉnh, vậy hai chúng ta mau rời khỏi nơi này, A Linh chắc sẽ trở lại nhanh thôi.
Mao Khả Ngọc muốn đưa tay sờ vết thương trên mặt hắn, tôi lập tức cản hắn lại:
Đừng có sờ lung tung, tao vất vả lắm mới bằng kĩ được vết thương cho mày đó
Mày còn đi được không? Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có lẽ chính bởi vậy, ban đầu mọi người mới động lòng trắc ẩn với cô ta, nếu không cũng không xảy ra chuyện bây giờ.
Tôi thầm thì hỏi Mao Khả Ngọc:
Mày đi thương lượng với đồ đệ của mày xem có thể thả chúng ta đi không?
Mao Khả Ngọc nghe vậy thì tức giận nói:
Mày nhìn tao thế này cũng phải biết là tạo đã nói chuyện với nó rồi, nếu không thì mày thử lại xem? Hình như trước đó A Linh rất thích mày thì phải.
Tôi bảo:
Đừng, tao làm sao dám trèo cao đồ đệ yêu quý của mày, mày tự đi nói chuyện đi.
Thấy phản ứng của Mao Khả Ngọc như vậy, tôi mừng thầm, thật may trong tay tên này không có con dao kia
Nếu không, chỉ sợ trước tiên hắn sẽ cắt cổ tôi theo bản năng, thế thì tôi đúng là kẻ chết oan chết uống nhất trên cõi đời này
Mày buông, buông tay ra!
Tôi vất vả lắm mới thốt được một câu
Lần đầu tiên nhìn thấy A Linh, dáng vẻ đó đã in đậm trong lòng tôi
Nhưng cái hình hài trước mắt này, da xám xanh, cặp mắt trắng dã mê muội, bước đi giống như động vật, một A Linh như vậy không hề có điểm nào của A Linh ngày trước.
Đừng nói là Mao Khả Ngọc, ngay cả tôi, người chỉ gặp cô ta có mấy lần cũng không tài nào chấp nhận nổi
Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi bị Mao Khả Ngọc bóp cổ, bàn tay hắn như hai gọng kìm sắt
Nếu như không phải chính hắn tự buông tay ra, tôi nhất định không thể cạy ra được.
Thật may, hẳn nhanh chóng nhận ra tôi là ai, vì vậy lập tức buông lỏng tay
Tôi xoa xoa cái cổ thiếu chút nữa bị hắn bẻ gãy của mình, ho khan rồi nói:
Mày lúc nào cũng ra tay tàn nhẫn như vậy à? Nếu mày bóp chết tạo, để xem ai đưa mày ra khỏi cái hang tuyết này.
Mao Khả Ngọc lạnh giọng, nói:
Hang tuyết? Trên người mày có vật chiếu sáng nào không? Tao không thích cảm giác không nhìn thấy gì hết như thế này.
Tôi nghe mà lòng căng thẳng, không biết nên mở miệng nói thế nào với Mao Khả Ngọc
Thật ra thì cái hang tuyết này không hề tối, chỉ là chính hắn không nhìn thấy gì mà thôi
Sự im lặng đột ngột làm bầu không khí hơi lúng túng
Mao Khả Ngọc thấy tôi không nói lời nào, dường như hắn cũng cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên hắn giơ tay lên sờ soạng bốn phía xung quanh rồi nói:
Nơi này không tối đúng không?
Ờ, không tối, chẳng qua mắt mày bị thương, cho nên tạm thời không nhìn thấy thôi.
Tôi ấp a ấp úng
Mao Khả Ngọc nghe xong thì cười lạnh:
Trương Tiến Bảo, mày đúng là không biết nói dối.
Tôi hơi xấu hổ, nói:
Ha ha, để mày phát hiện ra rồi, loại dân lành như tạo không có kỹ năng nói dối
A Linh thấy hai chúng tôi anh một câu tôi một câu đá qua đá lại cho nhau thì từ từ ngồi xổm xuống, tò mò nhìn chúng tôi chằm chằm, không biết cô ta có hiểu chúng tôi đang nói gì hay không?
Tôi thấy A Linh không xông lên cắn người, bèn thăm dò hỏi Mao Khả Ngọc:
Làm sao mà mày lại bị thương?
Mao Khả Ngọc nghe vậy khẽ thở dài:
Yên tâm đi! Không phải do A Linh cắn, lúc tao đang đuổi theo nó thì bị ngã từ trên cao xuống, chắc là do cành cây làm bị thương.
Chắc là? Vậy chính mày cũng không thể xác định rồi.
Tôi nói đúng điểm quan trọng trong đó.
Không lẽ cô ta vẫn còn ý thức của riêng mình ư?
Nghĩ vậy, tôi bèn thử gọi cô ta:
A Linh?
A Linh nghe tôi gọi thì nghiêng đầu như nhìn về phía tôi, nhưng với cặp mắt không có tròng đen của cô ta rất khó để nhận ra rốt cuộc cô ta có đang nhìn ai hay không? Nhưng lúc này tôi lại không dám tự ý di chuyển, vì tôi cũng không muốn mạo hiểm tính mạng của mình.
A Linh! Là sư phụ đây.
Mao Khả Ngọc đột nhiên làm một động tác vô cùng nguy hiểm, hắn giơ tay ra phía trước, dường như muốn chạm vào A Linh
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.