Chương 1524: Những người không cần ngủ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1319 chữ
- 2022-02-10 04:14:19
Bảo sao hắn lại yên tâm để ba chúng tôi cùng ngủ một chỗ như thế? Hóa ra là đã chuẩn bị sẵn! Quả là tôi nói không sai, tên Hồ Phàm này còn nham hiểm h8ơn cả Mao Khả Ngọc.
Nhưng chúng tôi cũng không thể trở mặt với hắn ta vào lúc này, cho nên đành nhìn xuống, coi như không biết gì, tôi cảm th3ấy Hồ Phàm không có khả năng sẽ cho cả thuốc vào trong đồ ăn sáng! Nếu hắn ta làm như vậy thì làm sao chúng tôi dẫn đường cho bọn họ được?
Lú9c ăn sáng, chúng tôi lén lút giấu ít lương khô, mấy thứ này cung cấp nhiều năng lượng, đợi chúng tôi nghĩ cách thoát khỏi đám Hồ Phàm này, thì chuyện6 ăn uống sau đó phải phụ thuộc vào đống bánh quy này hết
Tôi giật mình:
Không thể nào? Trên đời này làm gì có người nào không cần ngủ? Hơn nữa nếu không ngủ được không phải tuổi thọ sẽ bị giảm đi sao?
Đương nhiên là có người không cần ngủ, ví dụ như bệnh nhân bị tổn thương trung khu thần kinh sẽ xuất hiện tình trạng mất ngủ tương đối nghiêm trọng, anh nghi ngờ những người này nhất định đã bị tác động vào dây thần kinh quản lý giấc ngủ nào đó..
Cho nên bọn họ về cơ bản là không cần đi ngủ
Còn bọn họ làm vậy có thể bị rút ngắn tuổi thọ hay không, chỉ có bản thân họ tự biết.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần ba giờ sáng, nếu như bọn họ còn không buồn ngủ, chỉ khoảng một tiếng nữa là trời sẽ sáng! Cuối cùng lão Triệu vỗ vỗ vai tôi rồi bảo:
Những người này có vấn đề, quay lại lều đã rồi nói sau.
Tôi cũng giật mình, lập tức quay lại lều cùng với lão Triệu, sau đó thì thầm hỏi anh ấy:
Anh nhìn ra chuyện gì sao?
Lão Triệu nói với tôi:
Cậu còn nhớ những người đi cùng Mao Khả Ngọc có điểm đặc biệt nào không?
Tôi nghĩ một lúc rồi bảo:
Bọn họ không có cảm giác đau...
Lão Triệu gật đầu:
Bây giờ anh nghi ngờ những người đi cùng Hồ Phàm này không cần ngủ.
Không những thế, lần này chúng tôi cũng không ngủ, vì tôi sợ sẽ giống như đêm hôm qua, khi tỉnh lại thì trời đã sáng.
Nhưng không biết đám tay chân của Hồ Phàm đang làm gì? Đến tận nửa đêm mà đèn đuốc vẫn sáng choang, náo nhiệt không ngừng..
Cuối cùng chúng tôi không nhịn được, tò mò nhìn ra bên ngoài, lại nhìn thấy tất cả những người kia đều đang ngồi bên đống lửa uống rượu tán gẫu, không có dấu hiệu định đi ngủ
Tôi nói với vẻ bất đắc dĩ:
Tập đoàn Thái Long đúng là điên rồi! Bọn chúng tạo ra loại nhân viên này có gì tốt chứ? Người thì không biết đau! Kẻ thì không cần ngủ! Như vậy có lợi ích gì? Chẳng phải bọn họ vẫn là người bình thường có máu có thịt sao? Thế chẳng phải chỉ là biện pháp bịt tai trộm chuông à...
Lão Triệu lắc đầu, nói:
Có lẽ bọn chúng cho rằng dạng người như thế có khả năng tiếp cận cái gọi là siêu chiến binh.
Nghe lão Triệu nói như vậy, tôi bèn nghĩ đến Paul và Louis, không biết hai người họ có phải cũng không cảm thấy đau và không cần ngủ không? Nhưng chỉ riêng việc bọn họ không cần ăn là đã đủ đáng sợ rồi! Làm gì có ai không cần ăn gì mà cũng sống được chứ?
Sự thật chứng minh suy đoán của chúng tôi không sai, khi nhìn thấy mặt trời lên, những người này lập tức đứng dậy dập tắt đám lửa, sau đó tinh thần tỉnh táo bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát
Ba chúng tôi lại bỏ lỡ một cơ hội chạy trốn, còn mất một đêm không ngủ
Trước đó tôi đã không quan sát kĩ đám tay chân của Hồ Phàm, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện hốc mắt bọn họ đều có quầng thâm nhạt, có lẽ đã rất lâu rồi không ngủ
Thật không hiểu nổi tập đoàn Thái Long nghĩ cái gì, làm gì có người nào vĩnh viễn không cần ngủ chứ? Cho dù đầu óc của bọn họ không biết mệt mỏi, nhưng bộ khung thì cũng sẽ mệt mỏi chứ? Điểm này có thể nhận ra từ quầng mặt chuyển thành màu đen của bọn họ.
May mà đoạn đường này không ngắn, cho dù bọn Hồ Phàm có đẩy nhanh tiến độ thể nào cũng không thể đến đó trước khi trời tối được, bởi vậy chúng tôi có một buổi tối để tìm cách chạy trốn..
Đúng như tôi nghĩ, đến khi trời tối chúng tôi chỉ đi được ba phần năm lộ trình, ban đêm còn tiếp tục di chuyển trong núi tuyết là một lựa chọn không sáng suốt, bởi vậy Hồ Phàm không thể không dựng trại ở tạm một đêm rồi tính tiếp.
Lần này, ba chúng tôi đều để ý, không ăn đổ bọn họ đưa đến, vì có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để chúng tôi có thể trốn đi
Nhưng vấn đề lớn nhất trước mắt chính là làm thế nào để thoát khỏi bọn họ..
5Tôi thấy đoàn người này có khoảng mười người, hơn nữa tất cả đều là kẻ mạnh, có lẽ họ còn hung ác hơn ba mươi người của Mao Khả Ngọc ấy chứ
Trên người những người này đều mặc áo lông có chất liệu giống chúng tôi, nhưng là màu xám đen, nên ba chúng tôi đi ở giữa giống như ba
Minions
nổi bật, gần như không có cơ hội để trốn đi
Chẳng trách Hàn Cần tìm đủ mọi cách để rời khỏi tập đoàn Thái Long, chắn hẳn cô ta biết rõ tổ chức này đáng sợ đến mức nào mới bất chấp tất cả để thoát khỏi bọn chúng..
Tiếc là cuối cùng cô ta lại thất bại.
Trong mắt tôi, Hàn Cẩn thất bại là do cô ta không đủ độc ác! Trong tay cô ta rõ ràng có bí mật của tập đoàn Thái Long nhưng đều không phát huy được tác dụng
Còn cả Mao Khả Ngọc, sau khi biết chuyện mình sẽ gặp phải, lập tức không hề do dự vứt những thứ kia cho tôi.
Hắn ta biết rõ nếu giữ những thứ đó bên mình cũng không làm được chuyện gì, chỉ có đưa nó ra ngoài mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, một lần đánh bại hoàn toàn tập đoàn Thái Long, đổi lại sự tự do vĩnh viễn cho bản thân
Nếu như lúc đó Hàn Cẩn nhận ra được điều này, có lẽ bây giờ cô ta đã có thể sống cuộc sống mà mình muốn
Nhưng mặc kệ là thế nào, cho dù là vì báo thù cho Hàn Cẩn, hay vì không muốn tiếp tục dây dưa với tập đoàn Thái Long đi nữa..
Thì tôi nhất định phải sử dụng cho tốt những thứ Mao Khả Ngọc đã đưa cho mình.
Trước khi xuất phát, Hồ Phàm thấy chúng tôi có vẻ mệt mỏi, bèn tò mò hỏi:
Sao thế? Đêm qua mấy vị ngủ không ngon à? Sao sắc mặt đều khó coi như vậy?
Tôi hừ lạnh:
Còn không phải vì các người cứ làm ầm ĩ à! Chẳng lẽ bọn họ không cần đi ngủ? Cả đêm hò hét ầm ĩ
Làm sao người khác ngủ được?
Hồ Phàm cười khẽ, nói:
À! Thật xin lỗi, tôi quên nói cho mọi người biết bọn họ không cần đi ngủ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.