Chương 1547: Bạn tốt gặp nhau
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1228 chữ
- 2022-02-10 04:15:12
Nghe vậy, lòng tôi đánh thót, cái giọng nói này..
không phải là
tên kia
đấy chứ? Trước đây dù tôi luôn biết là
hắn
có tồn tại, 8nhưng biết là một chuyện, những cảm nhận được thực tế như hiện giờ lại là chuyện khác.
Nhưng nghĩ kĩ lại thấy không thể nào! Lúc t3rước dù hắn có thường xuyên ra ngoài thế nào đi nữa, cũng đều là lúc tôi hoàn toàn ngủ say..
Nghe rõ thì tốt rồi, tiết kiệm sức lực cho tôi, khỏi cần mở miệng mắng anh
Tôi tức mình nói
Đang nói chuyện thì cô y tá vừa rồi trở lại, cô ấy thấy sắc mặt tôi không tốt, nên vội hỏi tôi có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Không sao, chỉ hơi nhàm chán thôi, không biết lúc nào tôi mới có thể bình phục để xuất viện.
Y tá thở phào nhẹ nhõm:
Anh cứ yên tâm tĩnh dưỡng, với thương tích như của anh thì ít nhất cũng phải nằm một tuần nữa.
Nếu hắn thật sự muốn thân thể này thì tôi cho hắn
Nhưng vừa nghĩ đến Chiêu Tài, còn cả tiền trong tài khoản của tôi, tôi lại tiếc.
Y tá thấy tôi không nói nữa nên xoay người ra ngoài, tôi lập tức nói với tên kia:
Có thể nói cho tôi biết, hôm đó tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì không
Sao hắn có thể xuất hiện đồng thời vớ9i tôi vào lúc tôi tỉnh táo như vậy được? Vào lúc này, sự sợ hãi trong lòng tôi càng tăng cao hơn
Trước đó tôi luôn sợ tên này sẽ c6ó ngày thay thế tối, nhưng khi ngày này thực sự đến, tôi lại cảm thấy lạnh cả sống lưng..
Tỉnh táo lại, tôi khẽ nói:
Là anh ư?
Đ5ối phương nghe thấy vậy thì cười khẽ:
Coi như đã làm rõ được tôi là ai rồi nhỉ?
Tại sao lại như vậy? Chúng ta không thể cùng tồn tại mới đúng chứ?
Tôi hết sức khó hiểu
Sau khi tôi ngất xỉu, sao lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao chú họ và mọi người lại cùng nhau lừa tôi..
Hóa ra ngay lúc tôi ngất đi, lão Triệu và Martin lao vào nhau, mặc dù hai người không phân cao thấp, nhưng lão Triệu thì tỉnh táo, vì vậy anh ấy không thể xuống tay không biết nặng nhẹ như Martin.
Lão Triệu và Martin đánh nhau một lúc thì cô pháp y kia nhặt con dao mà lão Triệu đã dùng để đâm tối từ trên mặt đất lên, sau đó loạng choạng đi thẳng tới chỗ tôi..
Bây giờ chúng ta đang ngồi chung một chiếc thuyền, cho nên tất nhiên tôi có quyền được biết chân tướng.
Tôi vốn nghĩ hắn sẽ không dễ dàng nói cho tôi biết đâu, nhưng hắn nói không hề do dự gì:
Nói với cậu cũng không có gì ghê gớm, bọn họ không muốn nói cho cậu vì sợ cậu nhất thời không chấp nhận nổi...
Tôi thấy không thành vấn đề:
Không sao, chuyện đã như vậy rồi, tôi có gì mà không chịu đựng được nữa chứ? Anh nói đi
Tôi có thể chịu được.
Sau đó tôi biết được toàn bộ sự việc qua miệng tên kia
Cậu đoán đi?
Giọng nói kia cực kỳ gợi đòn
Trước giờ tôi vẫn xem hắn là bạn cùng phòng bệnh bình thường, cho nên cũng không cẩn thận nghe giọng nói của hắn
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ điều khác biệt rõ rệt nhất giữa hai chúng tôi chính là âm vực.
Nhưng bây giờ, chú họ và mọi người rõ ràng là đang giấu giếm tôi, mặc dù tôi không biết vì sao họ phải hợp nhau lại làm như vậy, nhưng nhất định là vì tốt cho tôi.
Nghĩ vậy tôi hạ giọng hỏi tên kia:
Hôm đó, trong nông trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại thành ra thế này?
Đối phương khẽ than thở:
Chuyện này phải cảm ơn cậu đấy! Nếu không phải cậu đưa tôi đi tha hương xứ người, sao tôi có thể ăn được oán khí của ác linh mạnh như vậy chứ?
Nghĩa là sao? Chẳng lẽ anh ăn mất Mary rồi? Anh đúng là cái gì cũng dám ăn đấy! Chẳng lẽ anh không sợ tiêu chảy à? Không đúng! Anh không sợ thật..
Tôi thầm kêu khổ trong lòng, còn phải nằm một tuần nữa? Vậy há chẳng phải tôi còn phải ở một mình với tên này một tuần nữa sao? Ai ngờ lúc này tên kia đột nhiên nói mơ hồ:
Không sao, chúng ta có thể dùng một tuần này để kết nối tình cảm một chút...
Nhất thời, tôi cảm thấy mất hết sức lực, cảm giác cả người mệt mỏi đến tận cùng cứ quanh quẩn trong lòng
Nếu như có thể không cần băn khoăn gì khác, tôi thật rất muốn mặc kệ ra sao thì ra
Mặc dù giọng nói lúc bất chợt nghe thì cũng không khác nhau lắm, nhưng giọng hắn trầm và thô lỗ hơn, tốc độ nói cũng khác hẳn với cách tôi nói chuyện lúc bình thường
Tin rằng chỉ cần là người hiểu tôi nhất định có thể nhận ra sự khác nhau đó.
Tôi biết mình không thể nào vô duyên vô cớ biến thành tình trạng thế này, nhất định trước đó có chuyện xảy ra mà tôi không biết nên mới như vậy
bởi vì nếu tiêu chảy cũng là tôi đi!!
Tôi tức mình nói.
Tên kia nghe vậy thì cười phá lên:
Xem cậu nói kìa, ác linh mấy trăm năm kia bổ lắm, làm sao có thể tiêu chảy chứ? Nếu không phải ăn trái tim của cô ta, sao chúng ta có thể gặp gỡ thân thiết như vậy được?
Tôi thầm nghĩ bụng, mẹ nhà anh, ai thèm gặp gỡ thân thiết với anh chứ? Ai ngờ lại bất ngờ nghe hắn nói:
Quên nói với cậu, thật ra thì cậu nói chuyện với tôi bằng miệng hay bằng suy nghĩ cũng đều giống nhau..
Cho nên cậu thầm mắng tôi thì tôi cũng nghe rõ ràng rành mạch.
Hắn nghe vậy thì hừ lạnh:
Yên tâm đi, đây chỉ là thời kỳ quá độ thôi
Tôi tin là không bao lâu nữa, trạng thái này sẽ thay đổi.
Nghĩa là sao?
Tôi trầm giọng hỏi.
Lúc ấy tôi đã bị thương nặng đến bất tỉnh nhân sự, nếu như lại bị người phụ nữ này đâm thêm mấy nhát, thì thần tiên trên trời cũng khó cứu.
Lúc ấy lão Triệu vẫn đang dây dưa với Martin, cho nên không thể lập tức dứt ra để cứu tôi
Ngay lúc tôi sắp bị nữ pháp y kia giết chết, đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền vì hôn mê bất tỉnh của tôi chợt mở bừng ra..
Ngay lúc con dao trong tay nữ pháp y đang gần đâm vào người tôi, tôi lại nhanh nhẹn đứng dậy, sau đó đá một chân vào bụng cô ta, rồi nắm chặt lấy cái tay cầm dao của cô ta, chỉ nghe một tiếng
rắc
, cổ tay cô ta đã bị tối bẻ gãy
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.