Chương 1553: Vụ cướp máy bay


Trong lúc tôi và Đinh Nhất đang nhỏ to tranh cãi có nên đi qua xem không, thì đột nhiên tiếp viên hàng không khi nãy nói ch8uyện với Bạch Kiện bất ngờ đi đến cạnh Hồ Phàm thì thầm nói gì đó vào tai hắn.

Tất cả chúng tôi đều sững sờ, không3 biết chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ đây chính là kế hoạch của nhân viên phi hành đoàn? Nhưng chúng tôi nhanh chóng nhận 9ra, vấn đề nằm ở tiếp viên hàng không kia! Mặc dù chúng tôi không biết tiếp viên hàng không kia có phải thành viên của tập6 đoàn Thái Long hay không, nhưng cô ta nhất định đã bị Hồ Phàm mua chuộc, bởi vậy khi Bạch Kiện tìm đến cô ta, cô ta chỉ g5iả vờ gọi điện báo cho cơ trưởng, chứ lúc đó điện thoại không hề kết nối
Hồ Phàm cười khẽ:
Không sao, thuận gió hay không thuận gió đều như nhau, dù sao điểm hạ cánh của chuyến bay này, chỉ có thể là Syria.

Tôi thấy chuyện này cũng quá hoang đường rồi nhỉ? Tên Hồ Phàm này lại muốn cướp máy bay đến Syria? Tôi tức giận nói:
Sao anh không đến mặt trăng luôn đi?

Tôi lập tức choáng váng, không ngờ trên máy bay còn có khá nhiều đồng phạm của Hồ Phàm..
Trước đây tôi chỉ nghĩ dù hắn không một mình hành động thì cũng không có bao nhiêu kẻ tác chiến cùng, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.
Nếu như tôi đoán không sai, máy bay hiện tại đã bị khống chế
Để chứng thực suy đoán của mình, tôi từ từ đứng lên, định giả bộ đi nhà vệ sinh để nhìn xem người phụ nữ kia thế nào
Không ngờ, đúng lúc này, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy máy bay nghiêng hẳn về một phía, dường như đang đổi hướng trên không!
Sao máy bay lại quay đầu vậy?
Lão Triệu lo lắng quay đầu nói với chúng tôi
Tôi nhanh chóng nâng tầm chắn cửa sổ máy bay ra xem, phát hiện máy bay quả thật đã quay đầu lại..
Buồn cười là, cả đám chúng tôi, ngần này con người lại đang ngồi chờ cảnh sát hàng không đến bắt Hồ Phàm...
Lúc chúng tôi ý thức được điều này, lập tức hiểu Bạch Kiện đã bị lừa, chúng tôi nhìn nhau, dùng ánh mắt đối thoại xem có nên đi bắt Hồ Phàm lại không.
Tiếp viên hàng không vừa nãy quay đầu nhìn Bạch Kiện với ánh mắt khinh miệt, sau đó quay về vị trí ngồi của mình và thắt dây an toàn lại
Tôi lập tức hiểu chuyện này đang diễn ra theo chiều hướng xấu nhất..
Hồ Phàm dùng giọng thoải mái nói:
Về Trung Quốc? Chuyện đó thì thôi đi! Bọn tao chỉ muốn máy bay thuận theo hướng gió đến Trung Đông thôi...

Tôi không tin nổi:
Chỉ sợ cái máy bay thuận gió này của anh cũng khó mà thuận gió được nhỉ?!

Lời tôi nói ra khiến những vị khách người Trung Quốc ngồi quanh đây đều lộ vẻ sợ hãi, tất cả đều bị dọa đứng dựng lên
Nhưng lúc này đột nhiên có hai người chưa đứng lên trong đám bọn họ quát to:
Tất cả quay lại chỗ ngồi của mình, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo.

Có một thanh niên cao to đột nhiên đứng dậy, nói:
Nói đùa cái gì thể, chúng tôi nhiều người như thế này, sao phải để mấy kẻ các người tùy ý ép buộc chứ, mọi người chúng ta...
Anh ta còn chưa nói hết câu, thuộc hạ của Hổ Phàm đã nổ súng, sau đó người thanh niên kia ngã xuống sàn
Nhất thời khung cảnh trong cabin hỗn loạn, từng tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên..
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó là cơ trưởng đã phát hiện trên máy bay có tội phạm truy nã nên định quay về Thụy Sĩ.
Nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy chuyện này không có khả năng, nếu thực sự cơ trưởng muốn làm như vậy, nhất định sẽ liên hệ với sân bay gần nhất chứ không phải quay lại đường cũ, vì dù sao chúng tôi cũng đã bay được sáu, bảy tiếng đồng hồ rồi.
Không ngờ hành khách nam ngồi trước tôi lại bước trước về phía nhà vệ sinh, kết quả anh ta vừa đi đến cửa nhà vệ sinh, thân thể đã cứng đờ lại, sau đó đứng im ở đó, tiền không được lùi không xong.
Lúc này Hổ Phàm vẫn đang cải trang đột nhiên đứng lên, quay đầu nhìn về phía tôi, cười nói:
Trương Tiến Bảo, chúng ta đúng là có duyên thật!
Nét mặt tôi không đổi nhìn hắn:
Anh Hồ, anh đúng là âm hồn không tan nhỉ?
Hồ Phàm cũng không hề tức giận:
Điều này chứng tỏ duyên phận của chúng ta chưa hết!
Tôi không muốn tiếp tục chém gió với hắn nữa, lập tức lạnh giọng hỏi:
Anh muốn làm gì? Cùng chúng tôi về nước?

Hắn nhún nhún vai:
Tập đoàn bọn tao có căn cứ thí nghiệm ở Syria, mày đi đến đó với tạo một chuyến...

Tôi giận tím mặt, nói:
Anh điên rồi à? Chỉ vì muốn bắt tôi mà bắt cóc tất cả mọi người trên chuyến bay?

Lúc này Hồ Phàm dùng tiếng Anh thông báo cho tất cả hành khách trên chuyến bay, để bọn họ phải tỉnh táo, bình tĩnh, đừng làm ra chuyện gì không nên làm, bởi vì hiện giờ hắn đã chiếm được quyền điều khiển máy bay, cho nên hắn muốn tất cả mọi người ngồi im ở vị trí của mình, hắn sẽ lấy danh tính và quốc tịch của từng người rồi liên hệ với công ty hàng không, để bọn họ giao tiền chuộc trao đổi tất cả hành khách trên chuyến bay này.
Các hành khách trên chuyến bay lập tức xôn xao, có lẽ bọn họ cũng không ngờ mình lại gặp chuyện cướp máy bay
Tôi lập tức nổi giận đứng lên nói:
Sao các người có thể tùy tiện nổ súng như thế? Nếu bắn xuyên qua thân máy bay thì đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót!
Lúc này lão Triệu chạy từ chỗ ngồi ra chỗ người thanh niên kia, may mà viên đạn chỉ bắn vào vai anh ta, dù bây giờ chưa có điều kiện để lấy đạn ra, nhưng lão Triệu đã giúp anh ta xử lý vết thương, cầm được máu
Khi mới nghe thấy máy bay bị chiếm, nhiều người vẫn còn đang mơ hồ, đa số hành khách đều chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chưa thấy sợ hãi! Đến khi nghe tiếng súng nổ, lập tức có người sợ đến mức khóc lên.
Thật ra, tôi cũng mới thấy cảnh bắt cóc máy bay trong phim Hollywood, chứ không bao giờ nghĩ mình lại may mắn gặp phải như thế này.
Chúng tôi đều biết Hồ Phàm là người như thế nào, cho nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng những người khác trên máy bay lại không nghĩ như vậy
Nhưng tôi biết lúc này dù có khóc cũng vô ích, tôi lạnh lùng hỏi Hồ Phàm:
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Không cần thiết phải kéo theo nhiều người như thế

Nếu không anh thả hết bọn họ ra, một mình tôi sẽ đi theo anh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.