Chương 1600: Kéo dài thời gian


Bây giờ tôi mới quan sát cẩn thận những người ở chỗ này, gần như toàn là người không có sức chiến đấu, xem ra không thể thông qua họ để
tự cứu
đ8ược rồi...

Tôi cố ý nói với cái gã
Pháo kép
kia:
Anh bạn, trông anh đang làm gì kìa? Chúng ta có gì không thể nói chuyện nhẹ nhàng đượ3c à? Anh có thù với ai đúng không? Vậy anh đi tìm một mình hắn mà báo thù đi! Còn giữa chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, anh giữ t9ôi ở đây làm gì?
Gã đàn ông nghe thể thì cười lạnh một tiếng, nói:
Muốn trách thì trách mấy thằng đen đủi như chúng mày! Cũng giống như tạo, nử6a đời làm người hiền lành cuối cùng lại mắc ung thư! Thế mà những đứa làm đủ trò xấu thì lại sống tốt! Nếu chúng ta đều là những người đen đủi vậ5y không bằng cùng nhau lên đường đi!

Nói xong, gã đàn ông ra vẻ muốn kích hoạt thiết bị nổ, làm cho mấy con tin đều bị dọa hoảng sợ kêu ầm lên... Tôi thấy thể lập tức hét lên:
Chờ một chút!

Tiếng hét bất thình lình của tôi làm gã đàn ông này giật mình, tôi vội vàng nói với hắn:
Anh bạn, coi như anh nói toàn đúng đi, chúng ta cũng giống như anh đều là người đen đủi, hôm nay muốn cùng nhau lên đường! Nếu đã như vậy dù sao chúng ta vẫn nên làm quen một chút, đâu thể mơ hồ cùng nhau đi trên đường xuống suối vàng chứ?

Tôi nghe hắn nói đến đây thì than nhẹ:
Anh cũng thảm quá nhỉ... Nhưng chỉ vì như thế mà anh muốn làm hại tính mạng nhiều người khác hay sao? Hiện giờ mặc dù kỹ thuật của y học không thể chữa khỏi ung thư trăm phần trăm, nhưng kéo dài thời gian sống thì vẫn có thể làm được. Tại sao anh phải khổ sở làm lớn chuyện như thế này chứ? Anh nói lúc đầu việc này là anh chiếm lý, nếu không được thì mời luật sư khởi kiện nhà máy! Bây giờ thì tốt rồi, có lý cũng không làm gì được.

Lý Đại Khánh nghe xong cười khổ bảo:
Mày cho rằng tạo không tìm sự trợ giúp của pháp luật à? Nhưng gã luật sư kia nói tình huống của tao muốn thu thập bằng chứng quá khó khăn, bởi vì căn bản không có chứng cứ chứng minh tạo mắc bệnh ung thư có quan hệ với hoàn cảnh làm việc trong nhà máy. Lúc trước bác sĩ phân tích nguyên nhân gây bệnh cho tao nói cũng chỉ là có khả năng mà thôi... Tao hiện giờ còn chẳng có tiền chữa bệnh, đâu có thời gian và sức lực đi đánh một trận kiện cáo không hề có phần thắng nào?

Tôi nghe xong thấy cũng đúng, cảnh ngộ của Lý Đại Khánh thật sự hơi thảm... Thế nhưng đây cũng không thể nào là lý do để hắn gây nguy hại cho xã hội và làm tổn thương người khác được! Nếu như nói về thảm, tôi tin rằng trên thế giới này có người còn thảm hơn hẳn cả chục lần, nhưng nếu người nào cũng nghĩ như hắn thì xã hội này chẳng phải sẽ loạn sao?
Nghĩ tới đây, tôi liền hỏi Lý Đại Khánh: Bác sĩ nói anh có thể còn sống được bao lâu?

Sắc mặt Lý Đại Khánh rất bình tĩnh, gã nói:
Nhiều nhất là nửa năm...

Tôi lắc đầu, nói:
Trong nhà còn có người nào không? Đừng nói với tôi anh không cha không mẹ, không vì không con nhé!
Không nghĩ tới khi Lý Đại Khánh nghe tôi nói như vậy lại khóc òa lên, hắn vừa khóc vừa nói:
Cha mẹ tao vẫn làm ruộng ở quê, bọn họ còn chưa biết chuyện tao mắc bệnh. Năm ngoái tao đã ly hôn với vợ và có con trai đang gửi nuôi quê...

Thật ra tôi nói như vậy là muốn kéo dài thời gian, bất kể thế nào cũng phải chờ tới lúc Đinh Nhất dẫn cảnh sát lên đây đã... Mà tôi cũng tin chắc rằng gã đàn ông này sẽ không ôm lòng căm hận này mà chết đi, tôi đã cho hắn cơ hội phát tiết thì hắn nhất định sẽ nói cho tôi biết chút gì đó.
Quả nhiên gã đàn ông nghe tôi nói như thế thì nói với vẻ mặt đắng chát:
Tao tên là Lý Đại Khánh, làm việc tại một nhà máy sản xuất phân hóa học. Hai tháng trước tao bị cảm nhưng không hiểu sao mà mãi không hết sốt. Sau đó tạo đến bệnh viện khám thì bác sĩ nói tao bị ung thư hạch ác tính. Khi bác sĩ biết được hoàn cảnh công việc của tao thì phân tích nguyên nhân ung thư chắc có liên quan tới hoàn cảnh nơi làm việc. Thế là tao tìm đến giám đốc nhà máy với hy vọng nhà máy có thể cho tao ít tiến đến bù...Vậy mà trong nhà máy không những chẳng cho nổi một đồng mà còn lấy lý do hợp đồng tạo hết hạn mà cho tao nghỉ việc.

Tôi nghe thể thì hơi tức giận, bảo:
Thế sao được! Trước khi anh làm thế này có nghĩ tới bọn họ không? Anh chết là xong chuyện... Nhưng bọn họ sau này phải làm sao đối mặt với bạn bè người thân? Biết bao khổ cực mới nuôi đứa con khôn lớn mà lại thành hung thủ giết người, nếu có một đứa con là tội phạm giết người thì cha mẹ cả đời làm sao ngóc đầu lên được? Anh làm như thế cũng quá ích kỷ rồi đấy? Đúng là bác sĩ nói anh nhiều nhất chỉ còn sống được nửa năm, nhưng vậy thì đã sao nào? Dù sao vẫn dài hơn là anh bây giờ vành một tiếng đem mình nổ tan xác phải không? Anh đã có thời gian làm thế này thì tại sao không về nhà mà ở bên cạnh bọn họ và cố quý trọng những khoảng thời gian cuối cùng này?


Lý Đại Khánh bị tôi hỏi sững sờ mất một lúc lâu vẫn không nói ra lời... Tôi thấy thế bèn tiếp tục khuyên:
Anh suy nghĩ thật kĩ xem làm như thế này có đúng hay không? Nhân lúc bấy giờ còn chưa đến cảnh không thể nào sửa chữa.
Lý Đại Khánh ngây người nói:
Đã muộn... Vừa rồi bốn quả bom hẹn giờ tao đặt nơi khác đã nổ, hiện giờ không biết đã nổ chết bao nhiêu người rồi?
Tôi nghe mà thở dài, bảo:
Chẳng nhẽ anh chưa từng nghe câu bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật à? Tôi hiểu nghĩa câu nói này là chỉ cần anh có tâm hướng thiện thì bất kỳ thời gian nào cũng không tính là muộn...
Lý Đại Khánh nghe xong không nói gì, giống như đang tự hỏi những gì tôi nói ở trong lòng, tôi tiếp tục khuyên:
Anh nghĩ rằng có một số việc thật sự chết là xong sao? Anh nghĩ ngon nhỉ? Kiếp này anh gây ra bao nhiêu nghiệp thì kiếp sau phải trả bằng đấy nợ. Anh cảm giác cuộc đời này mình khổ sao? Nếu như tiếp tục làm ác chỉ sợ kiếp sau sẽ càng khổ hơn!
Thật ra tối tận tình khuyên Lý Đại Khánh như thế ngoài việc muốn kéo dài thời gian thì chủ yếu vẫn là để hắn dừng tay, không cần phải rơi vào kết cục bị cảnh sát bắn chết... Hy vọng Lý Đại Khánh có thể hiểu được khổ tâm của tôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.