Chương 1609: Mối liên hệ giữa hai bên


Lúc này, sắc trời bắt đầu tối, mấy người đàn ông chúng tôi mặt buồn thiu đứng trong sân nhà họ Lan, không biết Lan San S8an có thể bình an vượt qua được kiếp nạn này không... Đừng nói là tôi, ngay cả Chú Lê cũng là lần đầu L giúp người ta b3ỏ thai ma, nói không căng thẳng đều là giả. Mười mấy phút sau khi Lan San San uống thang thuốc đó, chúng tôi nghe thấy 9tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong biệt thự, ông chủ Lan sợ đến mặt tái xanh.

Tôi lập tức hỏi nhỏ Chú Lê: 6
Sao lại kêu thảm như vậy? Không phải là phá thai ư? Sao lại giống như sinh con vậy?

Tôi thấy chị Ngô không chắc chắn lắm, vì vậy vội vàng hỏi:
Vậy chị biết thầy dạy kèm này tên gì không?

Chị Ngô suy nghĩ một chút nói:
Hình như là họ Viên... tên thì tôi không nhớ rõ, bởi vì cậu ta chỉ tới mấy lần, sau đó không trở lại nữa.
Chú Lê thấp giọng hỏi:
Có phải là Viên Lãng không?
Chị Ngô vỗ đầu nói:
Đúng đúng đúng! Chính là Viên Lãng!

Vì vậy Chú Lê hỏi ông chủ Lan, bên bà Lan có bà vú giúp việc lâu năm phải không? Ông chủ Lan nghe vậy thì gật đầu đáp:
Có một chị Ngô, làm việc trong nhà tôi từ lúc con trai lớn của tôi còn rất nhỏ.
Chú Lê vỗ tay nói:
Được rồi, vậy ông có thể tìm lý do gì để chị Ngô đó gặp mặt chúng tôi một lần được không?
Ông chủ Lan nghe vậy thì nói:
Cái này dễ thôi, tôi gọi một cuộc điện thoại là được.
Sau đó ông chủ Lan gọi điện thoại bảo chị Ngô thu dọn một ít quần áo của ông ta mang đến đây, nói rằng ngày mai ông ta cần mặc để đi công tác. Tôi thấy giữa phòng lớn và phòng nhỏ đúng là không hề tị hiềm nhỉ! Không lâu sau thì chị Ngô đã lái xe tới, tôi nhìn mà không khỏi chắt lưỡi hít hà. Ngay cả bà vú nhà có tiền cũng có xe đi. Xem ra cuộc sống của tôi đúng là không dễ chịu bằng người ta. Sau khi chị Ngô vào nhà, Chú Lê lập tức lấy ra bức tranh Viên Lãng, hỏi bà ta có biết người trong tranh không? Chị Ngô cầm bức tranh quan sát rất lâu, mới hơi do dự nói:
Hình như đây là thầy giáo dạy kèm tại nhà mấy năm trước của Tiểu Lỗi?

Ông chủ Lan bên cạnh nghe vậy thì nói với chúng tôi:
Tiểu Lỗi là con trai lớn của tôi.

Tôi thấp giọng bảo:
Cậu thực sự không có một chút ấn tượng nào về cái chết của mình hả?
Viên Lãng nghe xong, cố nhớ lại rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
Tôi không nhớ nổi điều gì, tôi chỉ nhớ mình đang chuẩn bị đi tìm việc, sau đó... thì không nhớ gì nữa.

Tôi thấy hỏi Viên Lãng cái gì cũng không biết, đúng là một con ma hồ đồ. Cuối cùng, chúng tôi đều nhất trí là nên bắt tay điều tra từ vợ cả ông chủ Lan, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn không chừng?
Chú Lê vốn hơi căng thẳng5, nghe tôi hỏi như vậy thì tức giận, trợn mắt nhìn tôi nói:
Thai ma này đã đủ tháng, phá thai dĩ nhiên là tốn sức như sinh ra rồi!
Nghe tiếng kêu thảm thiết của Lan San San, cả người tôi đều cảm thấy khó chịu, đây quả thực là lấy dao cùn cắt thịt. Lúc ấy, trong lòng tôi có một quyết định, nếu tương lai tôi có gặp người con gái mình yêu, tôi kiên quyết sẽ không để cô ấy chịu nỗi khổ này. Ngay khi mấy người đàn ông chúng tôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tôi lại thấy Viên Lãng không biết đã chạy ra từ khối ngọc thạch từ lúc nào, có thể cậu ta cũng bị tiếng kêu thảm thiết của Lan San San dọa mà đi ra. Trong mấy người chúng tôi, chỉ có ông chủ Lan là không nhìn thấy Viên Lãng, cho nên dĩ nhiên không biết con rể ma của mình đang đứng ngay bên cạnh... Rốt cuộc thi tiếng kêu trong phòng cũng dần lắng xuống, sau đó bà vú mang ra một chậu máu đỏ đậm cho Chú Lê xem. Chú Lê nhìn thấy lập tức thở phào nhẹ nhõm nói:
Được rồi, cái thai ma đã được phá, tìm một nơi có nhiều ánh sáng mặt trời chôn cái chậu đó đi là được.

Sau đó chúng tôi theo Chú Lê vào nhà, kiểm tra tình hình của Lan San San, thấy mặt cô bé tái nhợt, cả người không còn huyết sắc, nhưng cái bụng tròn vo của cô bé đã không thấy nữa. Chú Lê nói với ông chủ Lan:
Đưa con gái ông đến bệnh viện như bệnh nhân thiếu máu thông thường, tốt nhất là nên truyền cho cô bé một ít máu, như vậy có thể bình phục nhanh hơn...
Ông chủ Lan vội vàng gật đầu nói:
Được, chuyện này không thành vấn đề... Lê đại sư, bây giờ con gái tôi không có chuyện gì nữa phải không?
Chú Lê suy nghĩ một lát và nói:
Thai ma đã bỏ, nhưng người cũng bị tổn thương, bồi bổ mấy năm là có thể phục hồi.

Có thể thấy ông chủ Lan rất thích núi ngọc kia, nếu không thì bình thường trong loại tình huống như thế này sẽ phải nghĩ cách đem vứt bỏ nó đi, không bày trong nhà để rước lấy tai họa nữa. Nhưng vấn đề bây giờ là, rốt cuộc xác Viên Lãng ở đâu? Nếu có thể tìm được xác của cậu ta thì mọi việc đều dễ nói, đến lúc đó, cảnh sát sẽ tham gia điều tra... Với nghiệp vụ hình sự của họ ở thời đại này, muốn phá án không phải là khó.
Nghĩ vậy, tôi quay người lại ra hiệu cho Viên Lãng vẫn luôn ở bên cạnh đi ra ngoài một chút, bởi vì sợ dọa đến ông chủ Lan, cho nên tốt nhất là gọi âm hồn Viên Lãng ra để hỏi.
Ông chủ Lan nghe vậy dĩ nhiên là nghìn lần cảm tạ Chú Lê, nhưng sau đó ông ta lại lo lắng nhìn về khối ngọc lớn và nói:
Vậy vật này nên làm gì? Có thể đuổi con ma ở đó đi được không?
Chú Lê lắc đầu nói:
m hồn ở đó không thể đuổi đi được, trừ khi làm rõ được gốc rễ mới có thể giải quyết được vấn đề.

Làm sao mới có thể tính là giải quyết được vấn đề tận gốc?
Ông chủ Lan hỏi.
Sau đó Chú Lê nói với ông ta, nếu muốn giải quyết vụ âm hồn trong núi ngọc, thì nhất định phải tìm hiểu được nguyên nhân cậu ta chết oan, sau đó thay cậu ta làm một cái lễ an hồn, như vậy cậu ta mới không còn ràng buộc nào mà rời đi... nếu không thì âm hồn này sẽ luôn bị nhốt ở trong núi ngọc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.