Chương 1715: Phòng hồ sơ dưới mặt đất


Bạch Linh Nhi bướng bỉnh nói:
Tôi đến Âm Ti là vì để bảo vệ sự an toàn cho anh, nếu như biết anh gặp nguy hiểm mà tôi còn không đi theo thì tôi 8cần gì tới đây chứ?


Tôi nghe là biết không thể rũ bỏ cô nàng này được rồi, đành suy nghĩ rồi bảo:
Vậy cô có thể thu nhỏ lại không? Sau3 đó trốn trong túi áo của tôi.
Bạch Linh Nhi vui vẻ nói:
Đương nhiên là được rồi, cái này đối với tôi chẳng phải dễ như ăn sáng à?
Nói xong c9ô ta xoay người một cái biến thành một tia sáng rồi chui vào trong túi áo phía trên của tôi.
Bạch Linh Nhi đành phải buồn bã trả lời:
Ừm...

Thế nhưng từ lúc Bạch Linh Nhi nói những lời đó trở đi, tôi không còn hoảng hốt nữa, xem ra cô ta vẫn có một chút tác dụng, hoặc có thể nói trong tiềm thức tôi đã coi Bạch Linh Nhi là người thân.
Ngô Anh vừa dứt lời thì tôi đã thấy một lão già mặt đỏ tới mang tại đang nằm ở cuối hành lang, nghe âm thanh thì như lão còn đang ngáy khò khò
Khi tôi tới gần xem mới thấy đúng là mùi rượu xung quanh đây phát ra từ trên người lão ta thật.
Lúc tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng hồ sơ dưới mặt đất, tôi lập tức bị cảnh tượng bên trong dọa sợ ngây người! Chỉ thấy không gian trong căn phòng này vô cùng to lớn giống như một sân bóng vậy! Xem ra tôi hơi coi nhẹ lời nói trước đó của Ngô Anh, trong này cũng quá lớn rồi đấy? Lớn đến mức mà gần như tôi không biết phải bắt đầu tìm từ đâu! Chẳng còn cách nào khác, tôi đi tới một tủ sắt gần nhất trước mặt và nhìn thấy trên đó viết:
Hậu Lương thời Ngũ Đại Thập Quốc

Tôi nhìn mà nhức cả đầu vì tôi vốn dốt lịch sử, tôi thật sự hối hận tại sao không học giỏi lịch sử, thật là đúng với câu
Đến lúc dùng sách mới thấy ít
.
Có lẽ cảm giác được tim tôi đập nhanh hơn nên Bạch Linh Nhi ở trong túi áo nói:
Đừng sợ, còn có tôi ở đây mà.

Cô ta đột nhiên nói chuyện làm tôi giật cả mình, nhưng tôi sợ bị người khác phát hiện nên đành nhỏ giọng bảo:
Đừng lên tiếng, cẩn thận bị nghe thấy...

Lúc này Ngô Anh quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng đưa tay lấy một chùm chìa khóa trên người lão già này xuống
Tiếp đó cô ta đưa chìa khóa cho tôi và nói:
Tự anh đi vào tìm đi, tôi phải đứng đây canh gác, nhỡ đâu lão già này tỉnh lại giữa chừng thì tôi cũng có thể kéo dài ít thời gian.
Tôi cầm lấy chìa khóa, sau đó nói với Ngô Anh:
Vậy cô cũng cẩn thận đấy...

Yên tâm, thời gian không nhiều lắm nên anh vào nhanh đi!
Ngô Anh gật đầu.
Lúc này Ngô Anh đã quay lại, tôi nhìn thấy trong tay cô ta không còn hai bình rượu lúc trước, có vẻ như lão quỷ đó đã nhận hối lộ từ Ngô Anh..
Nhưng không biết phải chờ bao lâu ông ta mới say hoàn toàn
Lúc này Ngô Anh nhìn xung quanh rồi nói:
Lát nữa theo sát tôi...
Tôi gật đầu với cô ta rồi thận trọng đi theo phía sau
Sau khi đi vào cánh cửa, Ngô Anh dẫn tôi rẽ bảy lần quặt tám lần mới đến một lối vào tầng hầm
Trước kia gặp một số vấn đề về lịch sử là tối trực tiếp dùng Baidu, nhưng bây giờ biết tìm ai hỏi đây? Ai ngờ trong lúc tôi đang ngây người nhìn phía trước, thì Bạch Linh Nhi chợt lắc mình chui từ trong túi ra.

Tại sao cô lại ra đây làm gì?
Tôi giật nảy mình.

Thế nào? Lão quỷ nhận rồi hả?
Tôi nhỏ giọng hỏi.
Ngô Anh gật đầu:
Ừ, tôi đoán đợi thêm vài phút nữa thì ông ta sẽ say đến bất tỉnh nhân sự.

Tiếp đó cô ta nhìn thoáng qua thời gian rồi lắc lư bình rượu trong tay, nói:
Anh ở đây chờ tôi một lúc, tôi đưa rượu cho lão quỷ canh cửa trước đã.
Ngô Anh đi rồi, một mình tôi đứng sát vào tường, không biết có phải do xung quanh cực kỳ yên tĩnh hay không mà trong lòng tôi hơi hốt hoảng
Thật ra nghĩ kĩ một chút thì tôi lẻ loi một mình đi vào ÂM TÀO Địa Phủ, tuy có lão Hắc và lão Bạch giúp đỡ, nhưng dù sao thứ vây xung quanh tôi cũng là một đám âm hồn, chẳng hề có một người sống nào cả.
Biện Thành Vương thấy ông ta thường xuyên say bất tỉnh nhân sự nên mới phái ông ta đến canh cửa nhà kho.

Tôi nghe xong không nói thêm gì nữa mà đứng yên cùng một chỗ với Ngô Anh để chờ lão quỷ kia uống say..
Chỉ một lúc sau, Ngô Anh vẫy tay với tôi để ra hiệu tôi có thể đi theo cô ta xuống dưới
Vừa đi xuống thang tôi đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, Ngô Anh cũng vội lấy tay bịt mũi rồi bảo:
Bình thường mùi rượu trên người lão quỷ này đã rất nồng rồi, giờ mà uống say nữa thì càng nghẹt thở...

Bên trong là một hành lang tĩnh lặng, tôi nhìn vào trong mà trong lòng run lên
Không biết vì sao dù bên trong yên tĩnh dị thường nhưng lại làm tôi có cảm giác không hề dễ chịu hơn so với Ác Cẩu Lĩnh.
Tôi hơi giật mình hỏi:
Nhanh thế cơ à?

Ngô Anh nói nhỏ với tôi:
Anh không biết chứ lão quỷ này trước khi chết chính là một con ma men, cho nên sau khi chết mới thích rượu như vậy
Tôi hơi lúng túng nói với Ngô Anh:
Tính tì6nh cô gái này hơi bướng bỉnh nên chỉ đành dẫn cô ta theo...

Ngô Anh mỉm cười, nói:
Không sao, dù sao hôm nay cũng không có âm sai trực5 ở đó.
Tôi biết người ta cực chẳng đã mới nói như vậy, thể là tức giận nói với Bạch Linh Nhi trong túi:
Nếu tôi chưa đồng ý thì cô chưa được chui ra biết không?

Lúc này có một giọng nói buồn buồn phát ra từ trong túi áo của tôi:
Biết rồi!
Sau đó tôi theo Ngô Anh đi tới bên cạnh một tòa kiến trúc hùng vĩ, do chúng tôi đến xem trộm hồ sơ nên tất nhiên cô ta không thể dẫn tôi nghênh ngang đi vào từ cửa chính, thể là hai chúng tôi vòng qua vòng lại rồi đi tới một cảnh cửa nhỏ ở phía sau.
Tôi thấy Ngô Anh thuần thục lấy ra một tấm thẻ rồi quẹt lên màn hình điện tử của cánh cửa, nó lập tức mở ra..
Bạch Linh Nhi cười một cái, nói:
Tôi không ra giúp anh thì không biết anh còn phải tìm đến năm nào.


Nghe cô ta nói thế thấy cũng đúng, nên tôi không nói thêm gì nữa mà để Bạch Linh Nhi đi tìm tủ sắt có hai chữ
Nước Tần
..

Thật ra ngay từ đầu tôi cũng không đặt nhiều hy vọng vào Bạch Linh Nhi, vì dù sao trên này đa số là chữ giản thế, cho nên có nhiều chữ chưa chắc Bạch Linh Nhi đã biết.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.