Chương 1741: Không liên quan đến đứa bé


Tôi thấy con ma cô dâu này cứ yên lặng cúi đầu không nói gì, bèn ho nhẹ một tiếng, bảo:
Chị à, sao chị cứ cúi đầu mãi vậy! Nếu không 8chị ngẩng đầu lên để hai người chúng ta tâm sự?


Người phụ nữ này nghe tôi nói thế, thân thể cô ta hơi rung lên, sau đó khẽ t3hở dài một tiếng rồi từ từ ngẩng đầu lên..
Liễu Lan lạnh giọng nói:
Yêu thì thế nào? Không phải chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của em gái tôi thôi sao? Nếu như đổi thành tối thì sao? Bọn họ còn không phải chạy thật xa?

Tôi lắc đầu liên tục, nói:
Oan có đầu nợ có chủ, ai hại chết các người thì đi mà tìm kẻ đó chứ? Hại chết người vô tội thì có gì là giỏi?

Nhưng Liễu Lan nghe xong lại hừ một tiếng:
Sao anh biết được chúng tôi có báo cảnh sát hay không?

Hóa ra sau khi ông chủ họ Giả làm nhục Liễu Mai, Liễu Lan lập tức đưa em gái mình đến đồn công an gần đó báo án, nhưng do Liễu Mai không hiểu cách giữ lại chứng cứ sau khi bị tổn thương nên cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp chứng minh tên rác rưởi kia đã xâm phạm Liễu Mai.
Mấy lời nói như canh gà này thì dễ, nhưng nếu anh phải trải qua cảnh bị tổng giám đốc công ty cưỡng bức rồi chụp lại ảnh uy hiếp, thì anh có thể nói những lời dễ dàng như thế à?
Liễu Lan cáu kỉnh
Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết phải tiếp lời cô ta như thế nào, nếu chuyện đúng như Liễu Lan nói thì năm đó Liễu Mai bị người ta cưỡng ép làm tình nhân, vậy thì cô ta thật sự đáng thương..
Hay Liễu Lan?
Tôi hỏi dò.
Người phụ nữ này nghe xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười thảm, sau đó cô ta nói đầy ẩn ý:
Anh đoán...
Tôi cảm thấy ma nữ này khá nghịch ngợm, mẹ nó chứ bây giờ đi đâu mà đoán! Nhưng trước đó bác gái bán báo nói năm ấy Liễu Mai đã chết chìm ở trong hồ nhân tạo công viên Nam Hồ, nhưng người phụ nữ trước mặt tôi đây lại đẩy máu thế này, chắc hẳn cô ta không phải là Liễu Mai.
Liễu Lan thấy tôi không trả lời bèn cười thảm, nói tiếp:
Gã khốn họ Giả đó nhìn thấy em gái tôi xinh đẹp nên tuyển con bé vào vị trí lễ tân
Tiểu Mai còn ngây thơ nghĩ rằng ông chủ coi trọng năng lực của nó!

Vậy tại sao lúc đó không báo cảnh sát?
Tôi không hiểu.
Tôi vô cùng nghi hoặc hỏi:
Cô là Liễu Lan? Tại sao cô...
Người phụ nữ nghe thể thì tự hỏi rồi tự trả lời:
Tại sao tôi cũng đã chết? Đúng rồi! Tôi cũng đã chết...
Ai ngờ đúng lúc này cô ta lại đổi giọng:
Anh là ai? Tại sao lại đến đây? Anh không biết chỗ này người sống không thể vào à?

Tôi lắc đầu:
Không biết, tại sao người sống không thể đến chỗ này?
Lúc này trong mắt Liễu Lan hiện lên vẻ hung dữ, rồi đột nhiên cô ta duỗi hai tay nhào về phía tôi, cô ta nói:
Bởi vì người sống đến đây đều phải chết!
Tôi phát bực cả mình! Tại sao không thể nhẹ nhàng nói chuyện nhỉ? Tôi vươn tay đặt lên cái Kim Cương Xử ở hông, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của bảo bối này..
Càng đáng sợ hơn là, cùng ngày hôm đó, ông chủ Giả cầm một tập ảnh chụp đến tìm Liễu Mai và uy hiếp:
Nếu như có dám không nghe lời của tôi thì ngày mai những tấm ảnh này sẽ bị ném đầy đường, đến lúc đó cả thế giới này đều sẽ biết cô là loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng..
Cho nên cô nhất định phải suy nghĩ cho thật kĩ!

Vậy mà tôi còn chưa kịp rút chùy ra thì âm hồn của Liễu Lan đột nhiên hét lên rồi văng sang một bên, tôi nhìn thì thấy hóa ra cô ta bị răng thú trong ngực tôi cản trở về! Liễu Lan hoảng sợ:
Trên người anh là cái gì vậy?
Tôi ra vẻ thần bí:
Đương nhiên là một pháp khí lợi hại! Nhưng tôi nói cho cô biết tốt nhất không nên hành động nóng vội, nếu không tôi chắc chắn sẽ đánh tan hồn phách của cô!

Liễu Lan tức giận hỏi:
Rốt cuộc thì anh là ai? Tới đây muốn làm gì?
Tôi hừ lạnh một tiếng:
Cô còn mặt mũi hỏi tôi tới đây làm gì? Đương nhiên tôi đến điều tra xem rốt cuộc là ma nữ nào hại chết nhiều mạng người như thế!
Tôi cứ nghĩ rằng Liễu Lan sẽ giải thích cho chính mình vài câu, nhưng thật không ngờ cô ta lại nói với vẻ không quan tâm:
Đó là do bọn chúng đáng đời! Nếu không phải bọn chúng ham mê sắc đẹp thì đâu đến mức rơi vào hoàn cảnh như thế?

Tôi nghe xong lạnh lùng chất vấn cô ta:
Vậy tức là cô thừa nhận tai nạn của Vương Bân có liên quan đến mình!

Liễu Lan cười hì hì quái dị:
Hắn nói thích em gái của tôi và muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nó..
Liễu Lan cười lạnh bảo:
Cuộc sống bây giờ có ai mà không vô tội chứ? Hai chị em chúng tôi lúc mới tới đây cũng chỉ muốn có một cuộc sống tốt, dùng hai bàn tay nuôi mình thì chẳng lẽ có lỗi à? Nhưng chúng tôi nhận được cái gì hả? Anh cho rằng em gái tôi thật sự muốn làm tình nhân cho người khác à?
Thật ra tôi cũng biết những điều bác gái bán báo kể chưa chắc đã chính xác toàn bộ, dù sao có một số việc cũng chỉ có người trong cuộc tự mình trải qua mới biết...
Nghĩ đến đây tôi bèn thở dài:
Làm sao mọi chuyện trong cuộc sống đều theo ý mình được? Dù cho cuộc sống có từ bỏ cô thì các cô cũng không nên từ bỏ cuộc sống chứ!

Hừ..
Em gái tôi là một người đã chết nên nếu muốn vĩnh viễn ở cùng nó thì chỉ có chết đi!

Tôi thấy Liễu Lan nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng khác gì coi tính mạng như trò đùa thì nổi giận bảo:
Em gái cô năm đó đúng là không gặp được người tốt, nhưng điều đó không có nghĩa toàn bộ đàn ông trên đời này đều là người xấu! Lúc trước em cô gặp một người xấu, vậy mà lại đối xử với người thật lòng yêu mình giống kẻ đó? Làm thế liệu có công bằng không?

Nhưng khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì suýt nữa đã phun hết đống đồ ăn vặ9t vừa ăn trong xe ra! Một nửa mặt cô ta đã nát nữa đến tận xương, cổ lệch sang một bên rất không tự nhiên, nhìn kĩ thì thấy trên đó c6ó một vết thương rất đáng sợ, nếu như không phải còn một ít da thịt dính vào thì chắc đầu đã rơi mất từ lâu.

Cô là Liễu Mai.5.
Hai chị em Liễu Lan và Liễu Mai đều từ nông thôn đến nên tư tưởng vốn rất bảo thủ, tuy Liễu Mai không phải tự nguyện bị xâm hại, nhưng so với chuyện này thì cô ta càng không chấp nhận được việc những tấm ảnh trần trụi của mình bị ném đầy đường hơn
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.