Chương 1823: Bài vị không có chữ


Những bài vị này đều quay lưng lại chúng tôi, cũng chính là đặt ngược lại ở đó

Điều này không hợp lý, vì cho dù người 8quét dọn từ đường có sơ ý thế nào, cũng không thể đặt bài vị của tổ tiên quay ngược lại như thể được? Cho nên ở đây chỉ có mộ3t khả năng, đó chính là họ cố ý sắp đặt như vậy

Nhưng vì sao họ lại làm như vậy? Phàm là những người được đặt bài vị 9trong từ đường đều là những người được tôn trọng, nếu không thì không cần thiết phải để bài vị của người đó vào từ đường? Cho6 nên những bài vị bị quay ngược này nhất định có vấn đề.
Sau khi ra khỏi từ đường, tâm trạng mấy người chúng tôi đều bị quyển
gia phả
không được mở ra và
bài vị không tên
kia hút lấy, xem ra thôn Nhạn Lai quả thực không hề đơn giản như vẻ bề ngoài
Trên đường quay lại homestay, Ngô Vũ có vẻ hơi khẩn trương, tôi thấy vậy liền hỏi anh ta:
Anh sao thế?
Vẻ mặt Ngô Vũ hơi sợ hãi, nhìn trước nhìn sau rồi nói:
Sắp đến lúc rồi.
Tôi không hiểu hỏi:
Sắp đến lúc gì?
Ngô Vũ thấp thỏm nói với tôi:
Mỗi khi trời tối, đến tầm này là tà môn nhất...

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là một giờ rưỡi sáng, xem ra chuyện chó tru và trẻ con khóc đều xảy ra vào tầm này
Có điều trong thôn bây giờ rất yên tĩnh, không thấy điểm gì bất thường.
Đi mãi đi mãi, tôi đột nhiên cảm thấy chuyện này không bình thường..
Vì so với những vùng nông thôn khác, thì thôn Nhạn Lai yên tĩnh quá mức, thế là tôi quay lại hỏi Ngô Vũ:
Trong thôn các anh không nhà nào nuôi gà vịt ngan ngông gì sao?

Mặc dù Ngô Vũ không hiểu vì sao chú Lê lại hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn thành thật gật đầu:
Vâng, bây giờ trong thôn không có loại gia cầm nào sống nổi, cho nên chúng tôi chỉ có thể mua những loại gà vịt làm sẵn ở bên ngoài, nhưng vẫn nói với du khách đây là để chúng tôi nuôi.

chú Lê nghe xong chỉ gật đầu không nói thêm gì
Tôi nhìn đồng hồ rồi nói:
Cháu thấy tối hôm nay cũng không vấn đề gì? Hay chúng ta về thôi?

Khi tôi còn bé vì ham chơi đã từng vụng trộm bò lên bàn thờ, muốn xem những bài vị đó viết tên ai, nhưng lại phát hiện ra trên những bài vị đó chẳng có chữ nào hết! Vì thế mà tôi còn mất công chịu một trận đòn nhừ tử..

Tôi ngạc nhiên:
Bài vị không có tên?

Ngô Vũ gật đầu nói:
Đúng, không có tên
Trong lòng tôi nhất thời thất vọng, nhưng cũng âm thầm thấy may mắn, may mà tôi không ngu ngốc bò lên bàn thờ nhà người ta xem..
Bây giờ vướng Ngô Vũ ở đây, tôi không thể đi lên xem trên bà5i vị đó viết tên ai, nhưng có thể làm một người trẻ tuổi hiếu kỳ, hỏi anh ta một chút chắc được?
Thế là tôi dùng vẻ mặt trẻ con tò mò, thì thầm hỏi Ngô Vũ:
Vì sao lại có những bài vị bị đặt ngược lại?

Kết quả Ngô Vũ nhún nhún vai:
Tôi cũng không biết, những bài vị này vẫn luôn để ngược lại như vậy
Xem ra hôm nay chúng tôi không tìm được thông tin giá trị gì ở từ đường dòng họ Ngô rồi.
Có điều tốt xấu gì đây cũng là từ đường nhà người ta, cho nên người ngoài như chúng tôi dù không đến mức phải quỳ gối dập đầu, thì mỗi người cũng nên thắp một nén hương cho đúng lễ tiết..
Vì thế dưới sự dẫn đầu của chú Lê, chúng tôi mỗi người dâng lên tổ tiên họ Ngô một nén hương
chú Lê không lên tiếng, mà nhìn thoáng qua Đàm Lỗi
Cậu ta lập tức ý hiểu chú Lê, sau đó kéo Ngô Vũ đi về phía homestay
Tôi biết thằng nhóc Ngô Vũ này thực sự rất sợ hãi, để anh ta ở lại chỉ thêm phiền toái cho chúng tôi, không bằng để Đàm Lỗi đưa anh ta về trước thì hơn.
Nét mặt Ngô Vũ cảnh giác, anh ta thấy tôi hỏi vậy, thì nhỏ giọng nói:
Trước kia nguyên liệu nấu ăn trong homestay của chúng tôi đều là tự túc, nhưng bây giờ tất cả các loại gia cầm đều là mua từ bên ngoài về
Đàm Lỗi đi bên cạnh tôi không hiểu hỏi:
Vì sao vậy?
Ngô Vũ hoảng sợ nói:
Bởi vì..
bởi vì tất cả gia cầm trong thôn đều đã chết hết rồi.

chú Lê hỏi lại anh ta:
Nói cách khác, bây giờ trong thôn chỉ có người dân thôi?

Không ngờ, tôi vừa dứt lời, không khí xung quanh bắt đầu thay đổi khác thường! Đầu tiên là trên bầu trời rõ ràng vốn thoáng đãng nhiều sao, nhưng bây giờ sương mù đã giăng mù mịt, ngay sau đó những ánh đèn đường khi nãy vẫn còn sáng, vậy mà lại giống như có gì đó chạm vào chợt tắt chợt sáng, khiến cho người ta sợ hãi
Ngô Vũ sợ hãi nói:
Xong, lại bắt đầu rồi..
Lê đại sư, homestay ở ngay phía trước rồi, chúng ta nhanh về đi!

Lúc này Đinh Nhất khẽ nói với tôi:
Chút nữa phải cẩn thận, chưa biết đối phương như thế nào, không nên hành động, nếu cần thì lấy Kim Cương Xử ra.
Tôi biết Đinh Nhất có ý gì, thể là gật đầu đồng ý với anh ta:
Yên tâm đi, có chú Lê và chú họ ở đây, làm gì đến lượt tôi phải ra tay chứ?
Thời khắc này sương mù bốn phía ngày càng dày đặc, ngay cả mấy cột đèn đường ở gần chúng tôi cũng không nhìn thấy rõ nữa

Mấy người chúng tôi dựa lưng vào nhau, quan sát bốn phương tám hướng, muốn nhìn xem là con thiêu thân nào đêm hôm không ngủ được chui ra tác oai tác quái.

Theo như lúc nãy Ngô Vũ nói, mỗi ngày đến thời điểm này sẽ xuất hiện những chuyến tà môn, cho nên Ngô Triệu Hải mới đề ra giới nghiêm lúc mười hai giờ

Điều này cũng chỉ ra, thứ làm loạn này chỉ có thể gây chuyện ở bên ngoài, không vào được nhà của người dân, nên những gia súc gia cầm nuôi ở bên ngoài mới không giữ được..

Tiếc là Ngô Triệu Hải đã đốt hết bầy gia súc gia cầm, nếu không chúng tôi rất muốn nhìn xem thứ gì đã dọa chúng chết tươi?!

Trong lúc chúng tôi vẫn đang đứng vững trong màn sương mù dày đặc cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thì đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ..
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.