Chương 1827: Sự thật năm đó


Khi chúng tôi trở lại văn phòng của ủy ban thôn thì gặp Ngô Triệu Hải sắc mặt tái xanh đang ngồi chờ chúng tôi

Ông ta thấy chúng 8tôi trở về thì vội đứng dậy ra đón:
Thật không ngờ việc này lại do người làm ra, trước đây chúng tôi còn ngu dốt cho rằng do thiên tai!3
chú Lê nghe thể nói ngay:
Anh Ngô, chuyện này tạo ra hậu quả nghiêm trọng đối với thân của các anh như thế, nếu thật sự do đối thủ cạ9nh tranh làm, vậy tôi đề nghị tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát đi.


Ngô Triệu Hải lộ vẻ khó xử, ông ta nói:
Hiện giờ chúng ta chỉ 6là nghi ngờ, nếu như trực tiếp báo cảnh sát có vẻ không tốt lắm?
Ngô Triệu Hải nghe chú Lê hỏi như thể lập tức mời chúng tôi vào trong nhà, sau đó sai Ngô Vũ đi ra ngoài chuẩn bị cơm trưa cho chúng tôi
Ông ta thấy Ngô Vũ ra ngoài xong mới trầm giọng kể:
Lúc đó Ngô Vũ còn bé, có nhiều chuyện không nhớ rõ ràng nhưng khi đó tôi vừa mới lên làm trưởng thôn cho nên vẫn nhớ rất rõ chuyện này...
Tiếp đó Ngô Triệu Hải kể cho chúng tôi nghe, thật ra người năm đó bị trúng ta không phải là mấy người anh lớn tuổi hơn Ngô Vũ mà chính là anh ta..
Cho nên vừa rồi Ngô Triệu Hải mới bảo Ngô Vũ ra ngoài chuẩn bị cơm trưa
Tôi thầm nghĩ trong lòng, Ngô Triệu Hải đâu giống người thật thà, ông ta biết rõ có người đâm sau lưng mà không trả thù? Tôi thấy chắc chắn còn nguyên nhân khác nên ông ta mới không muốn báo cảnh sát.
chú Lê cũng không miễn cưỡng khi thấy Ngô Triệu Hải không muốn báo cảnh sát, dù sao đây là chuyện riêng của bọn họ, nhưng chú vẫn có nghi ngờ giống như tôi, cả hai đều không hiểu tại sao Ngô Triệu Hải lại kiên trì không muốn báo cảnh sát?
Lúc này chú Lê bỗng lên tiếng:
Đúng rồi anh Ngô, tôi nghe Ngô Vũ nói lúc cậu ấy mười mấy tuổi đã phát hiện gần gốc cây thông có khá nhiều xương trẻ em? Đây là chuyện gì vậy?


Người trúng tà là Ngô Vũ? Vậy tại sao anh ta lại tưởng là mấy đứa bé trai lớn hơn kia?
Tôi không hiểu
Ngô Triệu Hải thở dài một tiếng, sau đó thần bí kể cho chúng tôi nghe chuyện năm đó...
Bát tự của Ngô Vũ nhẹ, từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, năm đó khi mấy đứa bé từ trên núi trở về, Ngô Vũ đã bị sốt cao mãi không khỏi, sau đó nói trong lúc mê sảng rằng mình nhìn thấy một con tiểu quỷ nhập vào người Ngô Duệ..
Nhưng khi đó Ngô Triệu Hải có người quen trong bệnh viện, người đó nói tình huống của Ngô Vũ có thể là động kinh, kể cả chuyển viên cũng chưa chắc đã chữa được.
Ngô Triệu Hải vừa nghe nói là động kinh bèn vội vàng mời một thầy phong thủy họ Hoàng đến xem bệnh
Sau khi Hoàng đại sư đến, ông ta nói luôn lý do Ngô Vũ sốt cao không hạ..
Sau đó Hoàng đại sư một mình lên núi lấy đi toàn bộ xương trẻ em quanh cây thông, đồng thời làm một lễ trừ tà..
Từ đó về sau cây thông này hoàn toàn trở lại bình thường, cũng không còn xảy ra chuyện trẻ con bị trúng tà nữa.
Mà Ngô Vũ cũng đột nhiên hạ sốt sau khi Hoàng đại sự làm xong tất cả mọi chuyện, chỉ là anh ta đã quên hết những chuyện xảy ra hôm đó
Ngô Duệ là anh trai lớn hơn Ngô Vũ vài tuổi.
Ngô Triệu Hải thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn nên bảo cha mẹ Ngô Vũ mang anh ta đến bệnh viện huyện, nhưng Ngô Vũ đến đó không những không hạ sốt mà càng ngày càng nặng hơn.
Lúc đó điều kiện chữa bệnh ở đây cũng không tốt, gặp những tình huống như thế này bác sĩ thường cho bệnh nhân chuyển viện
là vì có một con tiểu quỷ chưa đến một tuổi quấn lấy Ngô Vũ, cho nên anh ta mới bị dọa sợ quá mà sốt cao.
Ngô Triệu Hải thấy vị Hoàng đại sư này đã tìm được chỗ mấu chốt vậy chắc chắn sẽ biết cách xử lý chuyện này
Thế là ông ta nhờ Hoàng đại sư nghĩ biện pháp giúp, dù sao trong thôn không chỉ có mỗi một đứa trẻ là Ngô Vũ, nhỡ sau này có đứa nào ham chơi lại chạy lên đỉnh núi rồi gặp chuyện bất thường thì phiền
Người trong nhà vì không muốn để anh ta nhớ lại những chuyện kinh khủng đã trải qua nên nói dối là anh họ Ngô Duệ bị trúng tà, hơn nữa sau này Ngô Duệ vẫn luôn đi học ở nước ngoài cho nên lời nói dối này vẫn không bị vạch trần
chú Lê nghe kể đến đây lập tức hỏi Ngô Triệu Hải:
Vậy anh Ngô có biết số xương trẻ em dưới cây thông đó được xử lý thế nào không?
Ngô Triệu Hải lắc đầu:
Cái này thì tôi không biết, lúc đầu là Hoàng đại sư một mình lên núi xử lý, ông ta không nói nên chúng tôi cũng không hỏi
Nhưng sau này chúng tôi cũng sai người lên kiểm tra và đúng là không thấy những xương cốt đó nữa.
chú Lê gật đầu:
Vậy bây giờ anh Ngô có cách liên lạc với Hoàng đại sư không? Chúng tôi muốn biết cách ông ta xử lý những bộ xương trẻ em năm đó, tôi nghi ngờ những việc lạ phát sinh hiện giờ ở thôn Nhạn Lai đều có liên quan đến những bộ xương trẻ em đó...


Muốn bằng chứng có gì khó? Để cảnh sát điều tra là có mà? Tấm 5ảnh này chụp rõ ràng như vậy, nhìn qua là thấy có người dùng của cưa đứt một nửa, nên chỉ cần có gió mạnh thổi qua là gãy cây thôi!
Tôi đứng bên cạnh nói xen vào
Nhưng Ngô Triệu Hải lại lắc đầu:
Đều là thôn dân với nhau cả, nếu như mọi chuyện được làm rõ rồi to chuyện vậy có khác gì kết thù với các thôn khác
Cuộc sống bây giờ thêm một kẻ thù là thêm một bức tường chắn đường, tôi thấy hay là thôi đi...

Vậy mà Ngô Triệu Hải lại nói cho chúng tôi biết, từ sau chuyện đó ông ta không còn gặp được vị Hoàng đại sư đó nữa, nghe nói đối phương đã dọn nhà đi rồi

Hiện giờ cũng đã qua mười mấy năm, cho nên ông ta không thể tìm được cách liên hệ với đối phương.

Tôi thấy cũng đúng, nếu như Ngô Triệu Hải có thể tìm được Hoàng đại sư thì ông ta cũng chẳng cần bỏ gần tìm xa để nhờ em trai liên hệ với chúng tôi đến đây..

Nhưng nếu đúng như những gì Ngô Triệu Hải kể, năm đó Hoàng đại sư đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ xương trẻ em quanh cây thông, vậy tại sao đêm qua chúng tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc thút thít? Nhìn những gì đã xảy ra tối qua thì tuyệt đối không chỉ có một hoặc hai anh linh đơn giản như vậy.

Lúc này Ngô Vũ đẩy cửa vào và bảo:
Chú Hải, cơm trưa đã chuẩn bị xong!


Ngô Triệu Hải lập tức mời chúng tôi đến phòng ăn ăn cơm và chuyển hướng đề tài này luôn

Mấy người chúng tôi có thể nhận ra Ngô Triệu Hải cũng không nói thật tất cả mọi chuyện nhưng có một số việc cũng không tiện hỏi nên đành tự mình từ từ điều tra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.