Chương 1853: Bị rách mặt


Sau khi kiểm tra trên người Đinh Nhất không có vết thương nào trí mạng, tôi vỗ nhè nhẹ vào mặt anh ta, muốn gọi anh ta dậ8y... Nhưng sau khi vỗ mấy lần, tôi phát hiện làn da Đinh Nhất hơi nóng, hình như sốt rồi!

Không còn cách nào khá3c, tình hình hiện giờ của Đinh Nhất không hề khả quan, tôi phải nghĩ cách đưa anh ta xuống núi mới được. Đương nhiên, tô9i nhất định phải đưa anh ta ra khỏi mảnh rừng này trước rồi mới nói đến chuyện xuống núi!

Sở dĩ mảnh rừng rậm rạ6p này có thể nhất được đám thấy khô kia, hẳn là nhờ vào sự kết hợp giữa ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp gì đó, nhưng 5cho dù là cái gì thì tôi cũng ù ù cạc cạc, muốn rời khỏi nơi này gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Cho nên tôi nhất định phải tự tìm ra lối đi riêng mới được, nghĩ đến đây, tôi bèn đẩy tay Đinh Nhất ra, cầm lấy Kim Cương Xử, sau đó dùng quần áo lau sạch vết máu trên đó, đặt nó về vị trí nó vốn nên ở đó, rồi cúi người công Đinh Nhất lên lưng đi về phía Tây của khu rừng.
Tôi tranh thủ lúc hừng đông đưa Đinh Nhất quay lại chỗ sườn đồi mà chúng tôi trượt xuống, tôi tin nhóm chú Lê vẫn đang tìm chúng tôi quanh khu vực gốc thông, nếu tôi đứng dưới vách núi kêu cứu, mấy người bọn họ có thể sẽ nghe thấy.
Còn nếu tôi đi ngược lại về hướng Đông, mặc dù bên kia có thể là đường xuống núi, nhưng phía rừng bên kia có những thứ gì thì có trời mới biết, biết đâu có thứ gì còn nguy hiểm hơn đám xương khô kia đang chờ chúng tôi thì sao? Hơn nữa, tôi quay lại đường cũ chủ yếu cũng là vì không muốn vứt Lý Bác Nhân ở đây, dù sao anh ta cũng theo chân tôi đi xuống, nhỡ anh ta gặp chuyện thật thì lương tâm của tôi cũng áy náy. Khi quay lại phải công theo Đinh Nhất nên không dễ dàng như lúc đến, tôi vừa phải ê ạch bước, vừa phải phân biệt phương hướng, còn phải cẩn thận từng li từng tí để không giẫm lên đám xương khô kia...
Cứ như vậy, tôi cõng Đinh Nhất không biết đi được bao lâu, đến tận khi tôi không bước được nữa, thì đằng trước có người hùng hổ lao về phía chúng tôi...

Đồ mắc dịch, dám vứt tôi lại chạy một mình!
Lý Bác Nhân đột nhiên xuất hiện với bộ mặt tức giận. Thật ra, trong nháy mắt nhìn thấy Lý Bác Nhân, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì ít nhất ở nơi ma quỷ này tôi không phải lải nhải một mình nữa. Nhưng nghe thấy anh ta chửi mình, nhất thời trong lòng tôi hơi tức giận! Tôi tức giận nói:
ĐM anh mới là đồ mắc dịch ấy! Không biết nói tiếng người! Nếu không phải ông đây còn đi tìm anh, thì đã sớm ra khỏi rừng rồi!
Lý Bác Nhân nhìn qua Đinh Nhất trên lưng tôi:
Ai thể? Bạn cậu à? Thế mà cậu cũng tìm được rồi! Cậu ta thế nào? Tôi thấy cậu ta bị thương không nhẹ đâu? Có phải sắp không được rồi không?


Cút đi! Anh chết cũng chưa đến lượt anh ấy!
Tôi tức giận nói.
Tôi rất tin vào cảm giác của mình, cho nên tôi chắc chắn tôi không đi sai đường, có điều tôi nghĩ Lý Bác Nhân cũng nghĩ như tôi... Lúc này, tôi cúi đầu nhìn Đinh Nhất, thấy anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nên đành tiếp tục cõng anh ta lên, đi về phương hướng mà tôi cho là đúng.
Tôi vừa đi còn vừa mắng Đinh Nhất:
Anh có bị mù không? Hay là ngốc quá hóa rồ? Thấy một đống xương khô như thế mà không biết tránh đi sao? Thần thủ tốt cái rắm, không phải vẫn bị thương sao? Anh nói xem, ai cho anh sự tự tin đi đánh nhau với một đống xương như thế? Anh nhìn tôi xem! Leo lên cây trốn không phải mọi sự bình an à? Chờ sau khi anh tỉnh lại tôi nhất định phải khai thông trí thông minh cho anh, dạy cho anh biết thế nào gọi là tránh voi chẳng xấu mặt nào!

Kết quả tối cứ lảm nhảm hồi lâu, còn Đinh Nhất thì vẫn im lặng nằm trên lưng tôi, không nói câu nào. Mặc dù tôi biết Đinh Nhất chắc chắn không có vấn đề gì, thế nhưng hiếm khi nhìn thấy anh ta yếu ớt như một đứa trẻ thế này, bởi vậy trong lòng tôi không được thoải mái cho lắm.
Mặc dù đường ban ngày dễ đi hơn buổi tối nhiều, thế nhưng cũng không thay đổi được bản chất
mù phương hướng
của tôi, tôi nhớ rõ ràng hướng mình đi là đến chỗ sườn núi kia, nhưng đừng nói là sườn núi, ngay cả gốc đại thụ mà Lý Bác Nhân ngủ tôi cũng không tìm thấy. Tôi biết cứ đi tiếp thế này không phải cách, không chết đói thì cũng chết mệt, thế là tôi đặt Đinh Nhất xuống một chỗ tương đối sạch sẽ, không có xương khô, sau đó dựa vào một gốc đại thụ ngồi nghỉ. Tôi tỉnh táo phân tích lại cục diện trước mắt, có lẽ đến giờ tôi vẫn không tìm được Lý Bác Nhân không phải vì đi sai đường, mà là vì lão điên đó sau khi phát hiện tôi rời đi đã tự xuống cây đi tìm tôi hoặc là trực tiếp quay lại chỗ sườn núi leo lên trên.
Hơn nữa, cây cối trong mảnh rừng này cũng không có điểm gì đặc biệt, nếu đi không cẩn thận thì không thể phát hiện ra chúng có điểm gì khác nhau, cho dù là ban ngày hay ban đêm tối đều chỉ có thể dựa vào cảm giác để xác định phương hướng. Cảm giác trong lòng người không phải lúc nào cũng đúng, thường xuyên sẽ xuất hiện những tình huống phán đoán sai lầm.
Cho nên bây giờ tôi không gặp được Lý Bác Nhân có hại khả năng, một là anh ta không tìm được tôi, hai là đã đi về luôn rồi. Còn một khả năng khác nữa là anh ta đi tìm tôi, nhưng trong chúng tôi có một người đi sai đường cho nên đến giờ vẫn chưa gặp được đối phương.
Không ngờ Lý Bác Nhận thấy tôi nói vậy không những không tức giận mà còn cười bảo:
Bây giờ cũng tìm được bạn cậu rồi, vậy tiếp theo có phải nên đi tìm sư phụ tôi không?


Tôi bực mình nói:
Anh nói xem, dù sao anh cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, làm sao không có mắt nhìn như thế chứ? Anh không thấy bạn tôi bị thương à? Bây giờ tôi muốn đưa anh ấy ra ngoài cứu đã không có hơi sức đâu đi tìm sự phụ anh!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.