Chương 1857: Đi bộ xuống núi


Thật ra, điều tôi do dự là không biết mình có thể tin tưởng Lý Bác Nhân được hay không, nếu như tôi có thể hoàn toàn tin tưởn8g anh ta, như vậy tôi có thể giao Đinh Nhất cho anh ta, để anh ta đưa Đinh Nhất xuống núi chữa trị, còn tôi có thể chuyên tâ3m đi tìm nhóm chú Lê. Thế nhưng, tôi chỉ vẻn vẹn biết Lý Bác Nhân là đồ đệ của Hoàng Cần Thần, mà sư phụ anh ta mới hôm qua 9còn lừa tôi, hại Đinh Nhất bị thương hôn mê bất tỉnh, tôi mới phải đối mặt với cục diện khó cả đôi đường này.

Hơn nữ6a qua mấy tiếng đồng hồ chung đường, tôi phát hiện mặc dù bề ngoài Lý Bác Nhân tỏ ra là một người thành thật ngơ ngơ ngác ng5ác, nhưng đôi khi lại trở nên sắc bén, khiến lòng tôi nảy sinh nghi ngờ dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta chỉ là giả vờ.

Vì theo lời của chú Lê, năm đó Hoàng Cần Thần trong giới của bọn họ không phải là một nhân vật tầm thường, mặc dù đột nhiên mất tích, nhưng không có nghĩa ông ta lại đi tìm một kẻ thiếu thông minh làm đại đệ tử của mình. Đương nhiên, sau khi tìm được Đinh Nhất hôn mê, vẫn luôn là Lý Bác Nhân công anh ta, điều này khiến tôi rất cảm kích, cho nên tôi mới đồng ý giúp Lý Bác Nhân tìm di cốt của Hoàng Cần Thần, coi như là cảm ơn anh ta ở thời điểm quan trọng đã giúp đỡ chúng tôi.
Thế nhưng, với kinh nghiệm nhiều năm nay, tôi đã rút ra được đạo lý
không thể không đề phòng người khác
, cho nên tôi không dám mạo hiểm tùy tiện giao Đinh Nhất vào tay Lý Bác Nhân.
Tôi biết con người trong lúc nguy cấp càng không được hoảng, nếu không sẽ thường đưa ra những lựa chọn sai lầm, cho nên dù trong tình huống khẩn cấp đến thế nào tôi cũng không nguyện ý giao Đinh Nhất đang không có chút năng lực phản kháng nào vào tay người khác...
Tôi đứng dậy nói với Lý Bác Nhân:
Anh Lý này, trước hết cảm ơn anh đã giúp tôi cõng Đinh Nhất, nhưng bây giờ tôi muốn đưa anh ấy xuống núi, nếu như anh không muốn xuống núi cùng tôi, cũng có thể ở đây chờ tôi, sau khi đưa Đinh Nhất đến bệnh viện, tôi sẽ quay lại đây tìm anh.

Đại trận phong thủy ở thôn Nhạn Lai này phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều, có lẽ ngay cả chú họ cũng cảm thấy khó giải quyết. Bây giờ chỉ hy vọng con hạc giấy đã thực sự đưa chúng tôi ra bên ngoài, nếu không chúng tôi có thể thuận lợi xuống núi hay không vẫn là một ẩn số...
Trước đó, khi chúng tôi còn ở trong khu rừng dưới vách núi, rõ ràng trời đã sáng, thế nhưng khi con hạc giấy sắp sửa đưa chúng tôi ra khỏi rừng thì trời đột nhiên tối đen lại, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối chúng tôi vẫn bị vây trong ảo cảnh của khu rừng, nếu không phải có con hạc đến dẫn đường đưa chúng tôi ra ngoài, chỉ sợ kết cục của chúng tôi cũng giống như đám thấy khô kia mà thôi.
Nghĩ đến đây tôi liền quay lại hỏi Lý Bác Nhân:
Anh Lý này, trước đây anh đã từng đi xuống khu rừng dưới vách núi kia chưa?

Kết quả, Lý Bác Nhận thấy tôi nói vậy lại lắc đầu như trống bỏi:
Không được, tôi vẫn nên theo các cậu xuống núi thì hơn, thể trạng cậu thế kia làm sao công người to thế này xuống núi được?
Tôi biết anh ta đang sợ tối đi rồi sẽ không quay lại, thế là tôi cười nói với anh ta:
Anh yên tâm, chỉ cần chuyện Trương Tiến Bảo tôi đã nói thì nhất định sẽ làm! Nhưng nếu anh đồng ý giúp tôi đưa Đinh Nhất xuống núi thì quá tốt rồi.

Lý Bác Nhân không nói gì thêm, đi đến công Đinh Nhất vẫn đang hôn mê lên và nói với tôi:
Vậy chúng ta nhanh đi thôi, xem có thể đuổi kịp vị cao nhân đã thả con hạc kia không.

Tôi chỉ nghe mà không nói gì, yên lặng gật đầu với anh ta, thật ra trong lòng tôi hiểu rõ, chúng tôi không tìm được con hạc kia, bởi vì, có lẽ đạo hạnh của chú họ cũng chỉ có thể giúp đưa chúng tôi đến được đây.
Lý Bác Nhân lắc đầu nói:
Với chút đạo hạnh của tôi xuống dưới đó là chết chắc... Hôm nay nếu không phải đi cùng cậu, nhất định tôi không ra được khỏi đấy đâu. Đúng rồi, tôi thấy cậu có pháp khí rất lợi hại, là chiến lợi phẩm à?


Tôi trả lời qua quýt:
Cũng không phải chiến lợi phẩm gì, chỉ là một pháp khí nhà Phật...


Lý Bác Nhân giật mình nói:
Pháp khí nhà Phật? Khó trách lại lợi hại như thế? Cậu lấy đâu ra bảo bối tốt như vậy thế?
Đương nhiên tôi không thể nói rõ lai lịch của Kim Cương xử cho anh ta biết được, chỉ bâng quơ nói:
Cũng coi như là đúng dịp gặp may! Loại pháp khí này chỉ có thể gặp được chứ không xin được, tôi vô tình được một vị cao tăng đắc đạo tặng cho khi đến Tây Tạng.


Miệng Lý Bác Nhân càng há to hơn, hâm mộ không nói lên lời. Nếu không phải anh ta vẫn đang công Đinh Nhất trên lưng, tôi còn sợ rằng anh ta sẽ đột nhiên nhào đến cướp Kim Cương xử của tôi ấy.

Có điều Kim Cương Xử này không phải ai cũng dùng được, nếu không lúc trước Đinh Nhất đã không cần phải tay không đầu nhau với đám xác khô khó khăn như thế. Nếu như Kim Cương Xử phát huy uy lực trong tay anh ta giống như tôi, thì tất cả đám xác khô trong rừng kia đã tan thành tro bụi.

Đường xuống núi cũng không dễ đi, nhất là đoạn đường hơn một cây số được lát đá kia, càng khó đi hơn... Nếu như một mình rón rén bước đi thì còn dễ, chứ cõng thêm một người to như Đinh Nhất thì đúng là quá sức. May mà tôi không phải công, tôi cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Lúc này sương mù đã tan hơn nhiều so với lúc trước, mặc dù phía trước vẫn còn mờ mịt, nhưng đã nhìn thấy cảnh vật ở xa xa. Nhưng khi tôi đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, thì không nhìn thấy xe ngắm cảnh của Ngô Vũ, lúc này tôi mới đột nhiên nhớ ra, có khi tên đó đã lái xe về rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.