Chương 1883: Mùi hương lạ xộc vào mũi


Chú Lê lấy một bọc giấy nhỏ ra, sau đó nói nhỏ với chúng tôi:
Xé vỏ ngoài lạp xưởng hun khói ra, chấm thuốc này vào rồi 8ném cho con chó ăn.


Tôi cười xấu xa:
Không ngờ chú lại là người như vậy đấy, còn mang theo cả thuốc mê nữa!
C3hú Lê đập cho tôi một phát:
Nếu không cháu qua kia nói chuyện với con chó đó nhé?

Đừng ạ, cháu cũng không có năng khi9ếu đó, vẫn nên để Đinh Nhất đi đi ạ!
Tôi liên tục xua tay
Một mình Đinh Nhất đi qua đó đương nhiên là có thể lặ6ng lẽ đến lặng lẽ đi, nhưng nếu muốn đưa tôi đi cùng..
thì đúng là khó như lên trời
Sau khi chính thức lên núi, đầu tiên tôi nhìn xung quanh, muốn xác nhận xem chú họ có gửi hạc giấy đến dẫn đường cho chúng tôi hay không
Nhưng kết quả có hơi thất vọng, nơi này ngoại trừ chúng tôi hành tẩu dọa lũ chim chóc côn trùng bay lung tung ra thì không còn gì khác
Có điều Chú Lê cũng đã nói, địa thể của ngọn núi này đúng là có chút kỳ lạ, cho nên chúng tôi vẫn nên cẩn thận thì hơn
Hơn nữa nơi đây sau khi bị ngăn cấm ra vào thì ngày càng ít người lui đến, bởi vậy dương khí nơi này cũng ít..
Tôi nghi ngờ hỏi:
Không phải nói là ở đây có bia đá và tảng đá hình thú, còn thông đến con đường dẫn vào mộ cổ sao? Sao dọc đường chẳng nhìn thấy thứ gì thế?
Chú Lê suy nghĩ rồi nói:
Những cổ vật được đào ra chắc đã được mang đi triển lãm ở bảo tàng rồi nhỉ? Nếu không bọn họ cũng không thể chôn lại xuống đất được!
Tôi nghĩ chắc cũng đúng, nên không nói thêm gì nữa, tiếp tục cắm đầu đi tiếp
Không ngờ Đàm Lỗi lúc này lại nói đùa:
Anh nói xem chúng ta đi lên núi thể này, có khi nào gặp phải chuyện tà ma gì không?
Tối ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy buổi tối nay sao thưa trăng sáng, vạn dặm không mây, có lẽ sẽ không có giông tố gì xảy ra, cho nên tỷ lệ gặp phải mấy chuyện tà ma gần như là bằng không
Từ sau khi chú ấy lên hàm đại sư, mấy chuyện xem phong thủy thông thường, tướng trạch các kiểu chú ấy không để vào mắt nữa
Trừ khi là quan lại quyền quý đến mời chú ấy đến xem âm trạch hộ thì chú ấy còn xem xét..
Đinh Nhất gật nhẹ đầu, đương nhiên anh ta cũng đồng ý với suy đoán của tôi, trong phòng giám sát này có hai người
Sau đó chúng tôi thừa dịp con chó canh cửa vẫn đang trúng thuốc, nhanh chóng đi qua chướng ngại vật đầu tiên này, đi sâu hơn vào trong núi Đầu Gà..
Lúc này Chú Lê cầm la bàn bảo bối của chú ấy ra xem xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống rút một ngọn cỏ trên đất, ngửi ngửi rồi nói:
Thổ nhưỡng nơi này đúng là có dấu vết mộ phần...
Tôi vội vàng hỏi:
Là sao ạ, chẳng lẽ nhanh như thế chúng ta đã đến nơi rồi sao?
Chú Lê lắc đầu:
Mới đi một đoạn thì đến được đâu! Ở đây cách ngôi mộ nhà Hán kia còn xa lắm.

Nói thật bây giờ trong lòng tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa, dù sao chú họ tôi cũng đã mất liên lạc một ngày một đêm rồi, ở một nơi đầy rẫy cơ quan ngẩm, nguy cơ tứ phía, không biết chú ấy có chờ được đến khi chúng tôi tìm đến hay không?
Tôi nhìn thấy mà giật mình, vội vàng quay lại hỏi Chú Lê:
Chú chắc chắn đó là thuốc mê chứ không phải thuốc chuột chứ?
Chú Lê nhíu mày:
Có lẽ do liều cao quá, nhưng chắc chắn không chết được đầu, yên tâm đi! Sáng mai nhất định nó sẽ tỉnh!
Tôi thấy Chú Lê nói chắc chắn như thế, lúc này mới thả lỏng nỗi lo trong lòng, dù gì cũng là một mạng sống..
Chúng tôi trước không thì nay không oán gì với nó, cũng không thể chỉ vì đi qua cửa nhà nó mà hạ độc chết nó được phải không?
Đường dưới chân cũng từ đường nhựa dần dần chuyển thành đường đá, đến cuối cùng còn không có đường nữa
Nhưng dọc theo con đường này chúng tôi vẫn không nhìn thấy tấm bia đá và những con thú đá mà ông chủ homestay kia nói đến.
Nói thật, tôi không nhìn ra mảnh đất đầy cỏ dại dưới chân này lại là đầu hành lang! Có điều, trên phương diện này mắt nhìn của Chú Lê rất chuẩn, cho nên chú ấy đã nói thì không sai được.
Sau đó, chúng tôi đi dọc theo con đường này khoảng trên dưới một cây số, thì một sườn núi đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi rất rõ tính của chú họ, nếu như không phải chuyện liên quan đến sống chết, chú ấy nhất định sẽ không cầu cứu chúng tôi.
Lúc này Chú Lê đứng dậy, ném ngọn cỏ trong tay xuống và bảo:
Chúng ta đi dọc theo khoảng đất rộng này về phía trước, đây chính là con đường hành lang mà ông chủ kia nói.

Theo như kế hoạch ban đầu, tôi và Đinh Nhất lặng lẽ đi đến căn nhà kia..
Đó là một căn nhà cực kỳ đơn sơ màu thép, mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng.
Con chó kia đột nhiê5n thấy trước mặt mình có khúc lạp xưởng hun khói, cũng chả thèm tỏ ra thính giác của mình nhạy bén thể nào, cứ thế há mồm nuốt vào miệng
Chờ mấy phút sau, con chó giữ nhà kia lảo đảo lắc lư như say rượu, rồi ngã xuống bất tỉnh
Bởi vì sợ kinh động đến người trong phòng, nên trước tiên tôi và Đinh Nhất dừng bên dưới cửa sổ nghe ngóng chốc lát, kết quả nghe thấy bên trong vang lên tiếng ngáy như sấm, âm thanh đều đều, có vẻ như có hai ông anh đang ngủ
Lúc này tôi ra hiệu
hai
với Đinh Nhất, sau đó chỉ chỉ vào trong phòng
Trong mắt của tôi, đây chính là một sườn núi vô cùng bình thường..
nhưng Chú Lê lại hưng phấn nói:
Đây chắc hẳn là chỗ lấp mộ rồi!
Tôi không có hứng thú cho lắm đối với việc phân định một phần, Chú Lê chắc hẳn cũng không chuyên về mảng này, chẳng qua hồi trẻ chú ấy đã từng có một thời gian đi xem âm trạch cho người ta, cho nên cũng hiểu biết tương đối kỹ càng về phương diện này
Cho dù không có mộ cổ, bản thân nó cũng dễ tự sinh ra mấy loại sơn tinh quỷ quái
Nghĩ đến đây tôi sờ lên chiếc hộp vàng tím trong ba lô, thầm nghĩ nếu chẳng may chút nữa gặp phải thứ gì lợi hại, tôi cũng đâu thể cầm cái hộp này đập chết nó được? Trong lúc đang suy nghĩ linh tinh, mấy người chúng tôi đến một khu vực khá rộng rãi, nơi này so với những chỗ rừng rậm phía trước thì có dấu tích được con người khai khẩn
Tôi biết với bản lĩnh của chú ấy, cùng lắm thì có thể tìm được hành lang và cửa mộ mà thôi, còn chắc chú ấy cũng không có kinh nghiệm gì với tình huống trong mộ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.