Chương 261: Bất an mơ hồ


Tôi đoán là vào thời khắc cuối cùng, Đỗ Hân Quốc đã báo cho căn cứ biết vị trí của mình, để bộ đội của họ có thể tìm lại những vật tư quý giá kia...

Tôi vội bảo Đinh Nhất mang giấy bút đến, ghi lại tọa độ kia, sao đó đẩy đến trước mặt Đỗ Lãng:
Đây là tọa độ cuối cùng mà ông anh nói, chắc ở đây sẽ gần với điểm máy bay rơi...


Hai tay Đỗ Lãng nhận tờ giấy nhìn một lúc, giống như không tin được tôi có thể tìm ra vị trí của ông ngoại trong thời gian ngắn như thế. Nhưng tôi vẫn không kìm được, dội cho anh ta một gáo nước lạnh:
Đây chỉ là tọa độ ông ấy báo về căn cứ khi còn sống thôi, cũng có thể cách nơi ông ấy rơi rất xa...


Anh ta gật đầu nói:
Không sao, cái này... đã là rất tốt rồi, tôi lập tức đi thăm dò vị trí cụ thể của tọa độ này, sau đó lên kế hoạch hành trình chi tiết.


Đỗ Lãng nói xong thì đứng dậy rời đi, anh ta đi rất gấp, có lẽ cả nhà bọn họ đã chờ kết quả này từ rất lâu rồi! Nhưng vừa nghĩ tới đích đến của chuyến đi này, tôi không khỏi lo lắng. Tuyến đường hàng không này rất ít người đi qua, không biết chờ đón chúng tôi sẽ là hoàn cảnh khắc nghiệt đến mức nào...

Hai ngày sau, chú Lê nhận được điện thoại của Đỗ Lãng, anh ta nói với chú Lê, căn cứ vào tọa độ mà tôi đưa ra, thì đó là vị trí của sông băng Ruoguo ở Tây Tạng, đoạn lưu vực sông Dị Cống Tàng Bố, gần với nông trường Dị Cống.

Đã xác định được địa điểm, Đỗ Lãng cũng đã liên lạc với tổ chức quốc tế kia, hành trình lần này của chúng tôi quyết định xuất phát sau một tuần nữa, mọi người tham gia sẽ tập hợp ở Lhasa.

Có kinh nghiệm với chuyện thiếu dưỡng khí ở cao nguyên, nên tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi đến Tây Tạng lần này. Đầu tiên chính là ăn cây Rễ Vàng, chẳng biết có hiệu quả không, nhưng cứ giải tỏa tâm lý trước đã!

Mấy ngày sau, tôi lên mạng tìm hiểu kinh nghiệm của những người đi trước, coi như chuẩn bị thêm cho đủ.

Điểm đáng tiếc nhất là, chúng tôi vẫn không đủ thời gian đi xe lửa, chỉ đành chọn cách nhanh nhất - máy bay.

Lúc xuống máy bay, Đỗ Lãng đã chờ sẵn chúng tôi ở ngoài sân bay. Anh ta sắp xếp cho chúng tôi ở lại khách sạn Shangrila ở Lhasa, chúng tôi có ba người, lại không muốn ở tách phòng, nên khách sạn kê thêm một chiếc giường nữa.

Sau khi ăn tối đơn giản, Đỗ Lãng nói ngày mai sẽ có một tiểu đội đến Lhasa, họ là thành viên của tổ chức quốc tế kia, nhóm đó có sáu người. Sau đó chúng tôi sẽ cùng đi đến huyện Nagqu, tập hợp với một người dẫn đường mà anh ta đã mời sẵn, rồi đi máy bay trực thăng từ huyện Banbar bên cạnh đến sông băng Ruoguo.

Kế hoạch này nghe thì đơn giản, có lẽ phần khó chính là sau khi đến sông băng Ruoguo... Tôi nói lo lắng của mình với Đỗ Lãng, anh ta giải thích:
Sau khi đến sông băng Ruoguo, chúng ta sẽ mang theo toàn bộ vật tư. Những thứ này sẽ giúp chúng ta sinh tồn ở đó ba ngày, ba ngày sau trực thăng sẽ đón chúng ta ở chính vị trí đó, chúng ta chỉ có ba ngày để tìm ông ấy thôi.


Tôi không khỏi rùng mình, ở nơi băng giá đó ba ngày? Thật không biết ở chỗ lạnh như thế có bị hỏng thận không đây?

Sau khi Đỗ Lãng đi, chú Lê ngủ sớm, nhưng tôi mãi không ngủ được. Cuối cùng đành kéo Đinh Nhất đi vòng vòng, xem cảnh Lhasa ban đêm. Ra ngoài khách sạn, tôi rầu rĩ không nói gì, chỉ nhìn cung điện Potala ở xa xa.

Đinh Nhất thấy tâm trạng tôi không tốt, bèn hỏi làm sao? Lo lắng về chuyến hành trình ngày mai à? Tôi gật đầu:
Sông băng Ruoguo lần này mặc dù không hung hiểm như dãy Everest lần trước, nhưng tôi lại thấy rất bất an, sợ là sẽ xảy ra chuyện chúng ta không thể kiểm soát được.


Không ngờ Đinh Nhất cười ha ha nói:
Cậu ấy, đúng là suy nghĩ quá nhiều, đời này chúng ta có biết bao nhiêu chuyện không thể kiểm soát! Cậu cũng không phải Thượng Đế, mọi chuyện đều sẽ theo ý cậu chắc?


Tôi lắc đầu:
Đương nhiên tôi không thể nắm chắc mọi chuyện trong tay, thế nhưng tôi thật sự không muốn hợp tác với bên thứ ba...


Đinh Nhất vỗ vai tôi:
Cậu cứ yên tâm! Bên thứ ba là tổ chức quốc tế, dù có trâu bò thế nào cũng chạy không khỏi trời, đừng quên chúng ta vẫn đang ở trong nước! Đừng nghĩ linh tinh, đi ngủ đi! Tôi đã tra qua đường đi ngày mai, chắc cũng phải ngồi ô tô một ngày đấy...


Lúc về phòng, chú Lê đã ngáy vang trời! Nhìn bộ dạng không lo không lắng của chú ấy, tôi thật sự rất ngưỡng mộ!

Đến khi tôi yên vị nằm trên giường cũng đã một giờ sáng, nhưng vẫn luôn thấy rối bời, không thể ngủ an ổn. Đến cuối cùng tôi cũng không biết mình đã lăn qua lăn lại trên giường bao nhiêu lượt, tóm lại là mơ hồ ngủ thiếp đi, không ngờ lại gặp ác mộng, dọa tôi sợ đến đổ mồ hôi lạnh.

Trong mơ, tôi một mình đứng giữa cảnh tuyết trắng xóa, bên cạnh không có chú Lê và Đinh Nhất. Tôi sợ hãi chạy khắp nơi, muốn nhanh chóng tìm họ, nhưng bất kể tôi chạy đến đâu, thì vẫn chỉ có tuyết trắng vây quanh.

Đột nhiên, phía trước xuất hiện một bóng người, tôi vui mừng, nghĩ rằng nếu không phải Đinh Nhất thì cũng là chú Lê, nên chạy thục mạng tới. Ai ngờ lúc chạy đến nơi, tôi lại bắt đầu thấy hồi hộp, lo lắng!

Người kia vẫn quay lưng về phía tôi, bóng lưng này rõ ràng là phụ nữ, đó không phải chú Lê hay Đinh Nhất. Cô ta là ai? Bóng lưng rất quen thuộc, nhưng cũng rất lạ lẫm...

Tôi cả gan đi đến, giọng hơi nôn nóng hỏi:
Cô là ai? Sao lại ở đây?


Người phụ nữ không quay đầu, chỉ nghe cô ta cười ha ha nói:
Trương Tiến Bảo, tôi là ai mà anh cũng quên rồi? Anh đúng là vô tình!


Tôi nghe giọng nói này cảm thấy rất quen, nhưng không nhớ ra được là ai! Thế là tôi đi vòng tới trước mặt cô ta, đột nhiên, người phụ nữ đó quay lại, con dao sáng loáng đâm thẳng vào ngực tôi! Thời khắc đó rốt cuộc tôi cũng nhìn rõ mặt cô ta, Hàn Cẩn!

Giật mình tỉnh giấc, đầu tôi đầy mồ hôi, ngồi dậy trên giường, Đinh Nhất đi từ trong phòng tắm ra, thấy bộ dạng dọa người của tôi, vội vàng hỏi tôi làm sao?

Tôi chần chờ một chút, sau đó nhìn quanh, xác định vừa rồi chỉ là ác mộng, bèn lắc tay nói với anh ta:
Không sao, gặp ác mộng nên tỉnh dậy thôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.