Chương 286: Anh hùng cứu chó
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1393 chữ
- 2022-02-04 05:58:14
Tôi ôm Kim Bảo vào lòng, tìm xung quanh xem có thứ gì có thể đánh con chó kia được không, nhưng xung quanh đúng là rất sạch sẽ, đến cục đá cũng không có!
Lúc này cô chủ của Teddy kêu cứu rất to, nhưng con chó quá lớn, không ai dám xông vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Teddy bé nhỏ bị nó lắc loạn xạ.
Tôi coi như cũng quen biết Teddy này chút ít, mặc dù bình thường nó chỉ ngáp ngáp, nhưng bây giờ nhìn nó như vậy, thân thể bé nhỏ bị con chó lớn hơn cắn xé, tôi thật sự không đành lòng!
Nghĩ vậy, tôi quay sang giao Kim Bảo cho cô chủ của Teddy, bảo cô ấy phải ôm chặt Kim Bảo lại, tôi đi cứu chó của cô ấy!
Có lẽ là do bản năng, hoặc do cảm kích tôi, tóm lại sau khi nhận Kim Bảo, cô ấy đã ôm chặt nó vào lòng. Tôi xoay người chạy đến siêu thị dưới tòa nhà, siêu thị này tôi thường đến nên biết chỗ để bình cứu hỏa ở đâu!
Tôi không nói hai lời, cầm bình cứu hỏa chạy lại, sau đó rút chốt an toàn, phun vào con chó lớn!
Chó lớn bị phun vào mắt nên giật mình, thả lỏng miệng. Tôi vội nhặt Teddy dưới đất lên, sau đó nói với cô chủ của nó:
Nhanh lên! Đến bác sĩ thú y!
Cô chủ Teddy sững người, sau đó ôm Kim Bảo chạy thục mạng, chờ đến khi tới được bệnh viện thú cưng, áo thun trên người tôi đã nhuốm đỏ máu!
Tôi liên tục lẩm bẩm:
Mày đừng chết! Tao đã nguy hiểm tính mạng cứu được mày, mày chết thế, tao phí một lần tỏ ra anh hùng đấy!
Bác sĩ thú cưng nghe nói là bị chó lớn cắn, lập tức đưa nó lên bàn kiểm tra... Đến khi bác sĩ cạo hết lông xung quanh vết thương, mọi người mới thở phào, may mà vết thương không sâu... có thể cứu được!
Lúc này tôi mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy cô chủ của Teddy vẫn đang ôm chặt Kim Bảo, tên nhóc đó nhìn tôi lo sợ, chắc tưởng lần này đưa nó đến đây để tiêm phòng! Để không dọa Kim Bảo, tôi ôm lại nó từ tay cô chủ Teddy, sau đó gọi điện cho Đinh Nhất đến đưa nó về nhà.
Lúc này chủ nhân của Teddy vẫn còn run, môi tím lại, tôi nhìn bộ dáng đó, chỉ sợ cô ấy sẽ ngất đi. Thế nên tôi đến bên cạnh mua một chai nước chanh, ép cô ấy uống một chút, thả lỏng tâm trạng, con chó đã không sao nữa rồi!
Đến lúc đó cô ấy mới nhớ ra gọi 110 báo cảnh sát. Lúc đó mới biết, sau khi chúng tôi đi đã có người báo 110, cảnh sát đã ở đó xử lý, nghe nói đã đánh chết con chó lớn, vì sau khi chúng tôi đi, nó lại tiếp tục cắn người khác.
Lúc này Đinh Nhất đẩy cửa vào, tôi đưa Kim Bảo cho anh ta, rồi trở lại xem Teddy đang bị khâu vết thương. Mắt nó híp lại, không biết là còn choáng hay đã tỉnh dậy, chủ nhân của nó đứng cạnh lo lắng, sợ lại có điều gì sơ suất.
Đinh Nhất thấy tôi máu me đầy người, ánh mắt Kim Bảo vẫn còn hoảng sợ, thì lôi tôi ra một góc hỏi nhỏ:
Kim Bảo cắn à?
Tôi liếc mắt:
Anh quá coi trọng nó đấy? Nó ở cùng Teddy không bị cắn đã là tốt rồi! Là một con chó lớn cắn, hình như là giống Rottweiler...
Lúc này bác sĩ đã xong việc, gọi y tá đến tháo kim châm ra, sau đó mới nói chuyện với chủ nhân Teddy:
Yên tâm đi! Không có việc gì lớn, chỉ bị thương ngoài da thôi. Cũng may mà con chó lớn đó cắn vừa phải, cũng không kéo đi, nếu không thì khó mà cứu được!
Cô chủ nghe xong thì quay sang nói cảm ơn tôi:
Vừa rồi cảm ơn anh! Nếu không có anh...
Không nói hết hai câu, cô nàng lại khóc lên.
Tôi vội vàng lấy giấy ăn cho cô ấy:
Không cần cám ơn, dù sao Teddy nhà cô cũng là bạn tốt của Kim Bảo nhà tôi, tôi sao có thể thấy chết mà không cứu chứ!
Cô chủ nghe thấy tôi gọi con chó của cô ấy là Teddy, u oán nói:
Chó nhà tôi tên là Đậu Đậu!
Tôi cười ha hả nói:
Đúng đúng đúng, Đậu Đậu, xem đầu óc của tôi này, sao lại gọi nó là Teddy chứ? Nhưng sau này để tốt cho Đậu Đậu, lúc dắt nó ra ngoài thì cô nên mang theo dây xích, đừng để nó đi chọc chó lớn nữa! Dù sao mấy con chó tốt tính như Kim Bảo nhà tôi không nhiều đâu. Nên nhìn thực lực của đối phương, nếu lại gặp loại như hôm nay, thấy cách xa về thể hình tốt nhất cô vẫn nên ôm Đậu Đậu chạy xa chút!
Cô ấy thở dài nói:
Có lần kinh nghiệm này còn chưa đủ à? Tôi tin Đậu Đậu sau này sẽ là một con chó nhát gan!
Sau khi về nhà, tôi kể lại sự tích anh hùng của mình, thêm mắm thêm muối cho Đinh Nhất nghe. Không ngờ lại bị anh ta mắng không có đầu óc, nếu như con chó kia chuyển hướng sang tấn công tôi, có lẽ tôi đã đầy máu tươi nằm một chỗ rồi!
Tôi bị anh ta mắng một trận mới nhớ ra, vừa rồi cầm bình cứu hỏa của siêu thị người ta, bây giờ phải đi trả tiền cho họ chứ? Không ngờ đi đến siêu thị, ông chủ nói không cần tiền, còn liên tục khen ngợi lòng dũng cảm của tôi!
Nghe ông ta nói kiểu này, làm tôi hơi suy nghĩ, người ta là anh hùng cứu người, còn tôi là anh hùng cứu chó! Nghĩ như vậy lòng tự hào vạn trượng của tôi đã tan biến ngay tắp lự! Nhưng trước khi đi, tôi vẫn trả cho ông chủ 100 đồng, dù sao cũng không thể khiến người ta chịu tổn thất vô lý được đúng không?
Sau khi về đến nhà, tôi mở hộp thức ăn chó cho Kim Bảo ăn, nhóc con này say sưa ăn ngon lành, lập tức quên luôn chuyện kinh hãi vừa rồi! Nhưng không ngờ sáng hôm sau lại có hai cảnh sát đến gõ cửa nhà, hỏi tôi chuyện con chó dữ hôm qua.
Nói thật, tôi không biết con chó lớn kia sao lại cắn Teddy, chuyện diễn ra quá nhanh, tôi dùng bình cứu hỏa phun vào nó xong, đã chạy cùng chủ nhân của con chó nhỏ đến bệnh viện thú cưng, nên không biết chuyện sau đó nó tập kích người đi đường.
Sau khi cảnh sát hỏi rõ tình huống thì tạm biệt rời đi. Ai ngờ vừa tiễn họ chưa đến nửa phút, chuông cửa lại vang lên, tôi còn tưởng hai cảnh sát kia nhớ ra chuyện gì quên chưa hỏi nên quay lại? Kết quả mở cửa, lại thấy người lâu ngày chưa gặp, cảnh sát Bạch Kiện.
Ái chà chà, em không phải chỉ ra tay làm việc nghĩa cứu một con chó thôi sao? Ngay cả đội trưởng Bạch cũng đến chúc mừng?
Tôi nói đùa.
Bạch Kiện có vẻ không hiểu hỏi:
Cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm á? Không nhìn ra nha? Anh hùng cứu mỹ nhân hả?
Tôi lườm anh ta một cái:
Em vốn nghĩ vậy, cuối cùng lại làm anh hùng cứu chó!
Tôi kể đơn giản lại chuyện hôm qua cho Bạch Kiện nghe, không ngờ anh ta nghe xong cũng nói y như Đinh Nhất:
Cậu có phải đồ ngốc không? Không biết loại chó đó lợi hại thế nào à, tùy tiện cắn một cái có thể chết cả một con trâu đấy! Cũng may lúc đó nó không coi cậu là đối tượng tấn công, còn không á, lúc này cậu không còn ngồi đây nói chuyện vui vẻ với tôi thế này đâu...
Bị họ nói như vậy, tôi cũng hơi sợ thật! Cũng may con chó đó miệng chó lưu tình!