Chương 300: Kế hoạch chu đáo
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1462 chữ
- 2022-02-04 05:58:15
Thẩm Khiết đã chỉ cho chúng tôi một cách, cho dù nó có khó khăn thì vẫn còn đỡ hơn là không nghĩ ra được cách nào! Chúng tôi cùng bàn bạc với nhau và cho rằng, muốn để Tôn Tả Đường ngừng cung phụng tà thần mắt đỏ thì chỉ có hai cách!
Một là gã tự nguyện không cung cấp máu thịt nuôi dưỡng tà thần mắt đỏ nữa, hai là chúng tôi phải cưỡng ép ngăn gã làm việc đó. Dù cả hai cách này đều khó thực hiện, nhưng nếu không thử thì làm sao biết là không được chứ?
Cuối cùng chúng tôi bàn bạc với nhau và đều biết cách thứ hai khả thi hơn, đó chính là tìm cách bắt Tôn Tả Đường lại. Nhưng nếu bắt gã thì lại nảy sinh ra một nan đề khác, Tiểu Lượng phải làm thế nào?
Đây đúng là một nan đề, bởi vì chuyện này không giống như đi chợ nấu cơm, chỉ cần một người là có thể giải quyết được. Tôi đã từng vào phòng của Tiểu Lượng rồi, nếu không có người hiểu rõ đống máy móc dụng cụ trong đó, thì việc này không dễ dàng chút nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, chúng tôi đều cảm thấy nên tạm thời chuyển Tiểu Lượng vào bệnh viện, dù sao thì để thằng bé sống chung một nhà với tà thần cũng rất nguy hiểm. Nếu không được Tôn Tả Đường tiếp tục nuôi dưỡng nữa, nó rất có khả năng sẽ làm hại đến Tiểu Lượng.
Thế là chúng tôi cùng thiết kế một kế hoạch bí mật, chỉ chờ đến khi Tôn Tả Đường ra khỏi nhà…
Ba ngày sau lại đến ngày lấy thuốc cho Tiểu Lượng, có lẽ thân thể của Tôn Tả Đường đã khỏe hơn nên lần này gã tự đến bệnh viện lấy thuốc. Cứ như vậy, bước đầu trong kế hoạch của chúng tôi chính thức bắt đầu!
Khi Tôn Tả Đường cầm thuốc vội vàng rời khỏi bệnh viện thì bị một người đi từ phía đối diện va phải, túi thuốc trong tay gã bị rơi xuống đất. Gã ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện người đụng phải mình là một tên nhóc mới hơn 20 tuổi.
Nếu là người bình thường thấy thuốc của mình rơi xuống đất, mà đối phương không nói câu xin lỗi nào thì rất có thể đôi bên sẽ cãi nhau ầm ĩ lên. Nhưng Tôn Tả Đường lại không nói gì, gã chỉ ngồi xuống đất yên lặng nhặt thuốc lên…
Tên nhóc kia thấy Tôn Tả Đường không tức giận, không ngờ lúc gã đứng lên chuẩn bị rời đi thì tên nhóc đó đột nhiên nổi điên, đấm một cái vào mặt Tôn Tả Đường! Giờ thì có là người nhẫn nại lắm cũng không thể chịu nổi! Thế là cả hai lao vào đánh nhau…
Thực ra người gây sự với Tôn Tả Đường không phải ai xa lạ, mà chính là một trong hai học trò của Liêu đại sư, tên là Lý Tuyết Tùng. Cậu ta cố ý chờ Tôn Tả Đường ở đây là vì muốn đánh nhau với gã.
Chỉ một lát sau, hai người nhanh chóng bị cảnh sát 110 bắt lại, Lý Tuyết Tùng khăng khăng nói rằng Tôn Tả Đường đã ra tay trước. Tuy lúc ấy có rất đông người vây xem, nhưng không ai có thể làm chứng là ai ra tay nên cả hai đều được đưa về cục công an.
Ở phần này, tôi đã sớm nói với Bạch Kiện, để anh ta mượn cớ giữ hai người này lại thêm mấy ngày, nhưng nhất định phải chia ra mà giam giữ. Dừng ở đây, nhiệm vụ của Lý Tuyết Tùng đã hoàn thành, cậu ta chỉ cần chờ đợi tạm giam kết thúc là có thể trở về được rồi.
Sau khi bị tạm giam, Tôn Tả Đường rất lo lắng, gã gọi về cho mẹ Đậu Đậu, nhờ cô ấy tạm thời giúp mình chăm sóc Tiểu Lượng.
Mẹ Đậu Đậu đồng ý ngay, nhưng nếu chỉ trông coi một lát thì còn được, đằng này Tôn Tả Đường bị giam tận năm ngày, nên gã biết đây không phải là cách lâu dài. Gã muốn nhờ bạn mình đến nộp tiền bảo lãnh, nhưng không ngờ người đó lại báo không thể nộp tiền được.
Rơi vào đường cùng, Tôn Tả Đường đành phải gọi điện lại cho mẹ Đậu Đậu để nói cách xử lý khi bị mất điện cho cô ấy biết. Nhưng làm sao gã biết được, lúc này mẹ Đậu Đậu đã gọi 120, để đưa Tiểu Lượng vào bệnh viện rồi.
Thì ra khi Tôn Tả Đường rời nhà không bao lâu thì trong khu chung cư bị mất điện, mẹ Đậu Đậu luống cuống tay chân chỉ biết gọi điện thoại cho tôi, tôi thừa cơ bảo cô ấy gọi cho 120, bởi vì đây không phải là chuyện đùa, nếu phải chờ đến lúc Tôn Tả Đường trở về thì có lẽ Tiểu Lượng đã chết ngạt rồi!
Vừa ngắt điện thoại, tôi lập tức chạy tới nhà Tôn Tả Đường, nghe hướng dẫn của nhân viên y tế dùng máy hô hấp bằng tay với mẹ Đậu Đậu, cố gắng duy trì đến lúc xe cứu thương đến.
Cũng đúng lúc này, mẹ Đậu Đậu nhận được điện thoại của Tôn Tả Đường, gã nói vì mình đánh nhau nên giờ đang bị nhốt ở đồn công an, chắc sẽ về trễ một chút. Tôi đứng cạnh lập tức ra hiệu cho mẹ Đậu Đậu đừng nên nói cho gã biết chuyện của Tiểu Lượng vội, dù sao Tiểu Lượng cũng ổn rồi, chi bằng cứ để gã tập trung vào xử lý chuyện ở bên kia tốt hơn!
Mẹ Đậu Đậu cũng cảm thấy giờ mà nói cho gã biết chuyện của Tiểu Lượng thì càng thêm rối mà thôi, chi bằng để gã xử lý xong chuyện bên kia rồi nói sau cũng không muộn!
Ngày đầu tiên bị giam, Tôn Tả Đường vẫn rất bình tĩnh, chỉ rất ít nói chuyện với những phạm nhân khác, gã ngồi im trong góc không nói gì. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, gã trở nên rất bực bội, còn đánh tất cả những kẻ tới gần mình! Cuối cùng công an chỉ có thể lôi gã ra nhốt riêng, hơn nữa còn kéo dài thời gian giam giữ.
Từ ngày thứ ba trở đi, Tôn Tả Đường bị giam riêng bắt đầu không ăn không uống, ngày nào cũng lầm bầm gì đó trong miệng. Qua màn hình trong phòng giám sát thì giống như gã đang nói gì đó với không khí, nếu không phải trong căn phòng kia chỉ có mình gã, thì người ta còn tưởng gã đang nói chuyện với ai đó đấy!
Đến ngày thứ tư bị giam giữ, Tôn Tả Đường đột nhiên yêu cầu muốn gặp tôi! Cảnh sát cho rằng gã có bệnh thần kinh, nhưng khi gã đưa ra yêu cầu muốn gặp tôi thì biểu hiện lại cực kì bình thường.
Bạch Kiện gọi hỏi tôi có muốn gặp không, tôi cân nhắc một lúc rồi nói:
Được, giờ em qua đây, anh cứ sắp xếp đi!
Khi gặp lại Tôn Tả Đường, tôi cảm giác gã đã không còn hình người nữa rồi, sắc mặt của gã rất tệ, hai mắt trũng sâu, hốc mắt đen sì, trông giống hệt một tên nghiện ma túy sống dở chết dở.
Hai người chúng tôi đều hiểu rõ, nhưng khi thật sự đối mặt với nhau, tôi lại không biết nên nói gì…
Con trai tôi thế nào rồi?
Tôn Tả Đường là người phá vỡ sự im lặng trước.
Tôi mở điện thoại ra, bên trong có một tấm ảnh chụp Tiểu Lượng đang ở bệnh viện, sau đó giơ lên rồi nói:
Thằng bé rất tốt, tôi đã đưa nó ra khỏi nhà anh đến bệnh viện…
Tôn Tả Đường nghe xong thì chậm rãi rủ đầu xuống, anh ta dùng giọng nói trầm thấp nói với tôi:
Tôi rất tiếc về những đứa trẻ đã chết kia… Dự tính ban đầu của tôi không phải như vậy! Tôi chỉ muốn con mình có thể tỉnh dậy. Nhưng trong sâu thẳm nội tâm mình, tôi vẫn rất hận đứa trẻ năm đó đã đẩy con trai mình, cho nên mới ngầm cho phép tà thần mắt đỏ dùng cách lấy mạng đổi mạng…
Tôi chân thành nói với gã:
Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, nhân lúc anh còn chưa tạo ra sai lầm lớn!
Thế nhưng Tôn Tả Đường lại lắc đầu liên tục:
Tôi đã có sai lầm lớn rồi, tất cả đều đã quá trễ…