Chương 397: Bí mật của bác sĩ triệu


Trong thời gian hơn một tháng, gã vẫn luôn giam cầm Trương Dịch Hân ở tầng hầm trong nhà mình… Tuy nhiên tên Hase Shuichi lại giảo biện rằng, tuy lúc đầu Trương Dịch Hân bị gã bắt tới, nhưng về sau là do cô ấy tự nguyện ở lại.

Nhưng cách nói bên phía Trương Dịch Hân biểu thị không phải như thế, cô ấy chỉ ra và xác nhận là Hase Shuichi cầm tù mình, trong khoảng thời gian đó liên tục đánh đập và xâm hại cô. Chân trái bị thương là do bị Hase Shuichi dùng gậy bóng chày đánh trong một lần cô cố chạy trốn!

Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi cách nói của Hase Shuichi, thế mà cảnh sát Nhật Bản lại có thể tin tưởng được!

Nhưng rốt cuộc ở đây không phải trong nước, tuy rằng cảnh sát Nhật đã lập án, nhưng tất cả mọi việc vẫn phải dựa theo trình tự luật pháp của Nhật Bản. Việc phía chúng tôi có thể làm chính là cử ra một đoàn luật sư ưu tú tới cãi thắng vụ kiện này cho Trương Dịch Hân.

Bây giờ Trương Dịch Hân đã được tìm thấy rồi, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành. Sau khi cha mẹ Trương Dịch Hân đến Nhật Bản, chúng tôi sẽ lên chuyến bay buổi tối cùng ngày để về nước.

Trước khi đi, Từ Kính nói với chúng tôi ở sân bay, nếu lần sau có cơ hội lại đến Nhật Bản chơi, tới lúc đó cậu ta mời chúng tôi uống rượu!

Tuy rằng tôi nói khách sáo:
Nhất định!
Nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, chỗ có thể vui chơi ở Trung Quốc đầy ra, làm gì mà cứ phải tới chỗ của quỷ Nhật Bản chơi chứ? Lại nói, đồ ăn còn vừa khan hiếm, vừa khó ăn!

Về nước mấy ngày sau, tôi vẫn luôn chú ý tới diễn biến của sự kiện Trương Dịch Hân, vì tôi cũng không muốn cho tên quỷ Nhật Bản kia tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật! Đáng tiếc loại vụ án liên quốc gia này rất khó cãi, trước không nói kết quả thế nào, thời gian hao phí vào đó cũng đủ làm cho tâm sức của con người tiều tụy rồi.

Nhưng sau này nghe nói tên Hase Shuichi kia cũng không bị xử quá nặng, Trương Dịch Hân cũng vì vấn đề tâm lý nghiêm trọng nên di cư đến Canada… Nghe những điều này, tôi thổn thức mất hồi lâu, thật chẳng biết một cô gái tinh thông tiếng Nhật làm sao lại có thể dễ tin lời tên đốn mạt kia thế?

Buổi tối hôm nay Chiêu Tài mời tôi và Đinh Nhất đến nhà mới của mình làm khách, khi nghe tôi vừa từ Nhật về thì oán giận nói:
Sao em không nói sớm hả! Biết em đi Nhật Bản chị đã bảo em mang mấy hộp mặt nạ về rồi!


Tôi bĩu môi:
Xí, chị chỉ biết sính ngoại, đồ của Nhật Bản thì tốt gì!



Em biết gì chứ! Người cả sữa rửa mặt cũng không cần như em, còn không biết xấu hổ nói với chị đồ trang điểm nào tốt hay xấu à?


Tôi bị chị ấy dỗi đến phát ghét:
Rồi rồi rồi, chị có lý! Em nói không lại chị được!


Lúc này lão Triệu bưng một đĩa thịt sườn chiên mềm trong bếp ra, sau đó cười và nói với tôi:
Cậu nên hài lòng đi, cậu có bao nhiêu thời gian để cho cô ấy dỗi một lúc đâu! Còn anh là ngày ngày bị dỗi…


Tôi nhân cơ hội nhón một miếng thịt sườn nhét vào miệng:
Nhưng đó là do anh tự tìm, lại chẳng ai ép anh?


Chiêu Tài nghe xong thì nhéo tôi:
Nói cái gì đấy? Sao lại nói năng với anh rể mình như thế hả?


Tôi bị chị nhéo đau điếng, vội la làng xin tha:
Đau, đau, đau! Anh rể cứu em!


Lão Triệu cười lắc đầu nói:
Sao đấy, bây giờ mới nhớ tới gọi anh rể à? Muộn rồi!
Nói xong lại xoay người trở về phòng bếp.

Khỏi nói, tay nghề của lão Triệu đúng thật là quá giỏi, Chiêu Tài vẫn là rất có phúc mà! Xem ra sau này nếu thèm ăn, phải siêng chạy đến nhà anh rể mới được!

Ăn cơm xong, tôi giúp Chiêu Tài dọn dẹp trong bếp, thật ra bình thường tôi không thích làm những việc này, hôm nay vào bếp giúp đỡ hoàn toàn là vì có chuyện muốn hỏi Chiêu Tài.

Mới đầu Chiêu Tài còn kỳ quái nói:
Chết tiệt! Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à? Thế mà còn biết ăn cơm xong giúp chị dọn dẹp, không chùi mép xong rồi biến à? Quái lạ ghê ấy!


Tôi nghe thế thì bĩu môi:
Chị cũng gả chồng rồi, sau này là người nhà họ Triệu, em tới nhà làm khách, không thể khách sáo với chị một chút à, không ngờ chị còn tưởng thật!


Chiêu Tài cười khúc khích:
Được rồi, khách khứa à, vậy bây giờ em ra ngoài xem tivi đi thôi!


Tôi cũng muốn đi ra, nhưng mục đích vào đây còn chưa đạt được mà, sao có thể dễ dàng ra ngoài chứ! Vì thế bèn cợt nhả nói với chị:
Thôi đi! Vẫn là thương chị, giúp chị làm cho rồi, bằng không sau chị lại bới móc ngụy biện!


Lúc này Chiêu Tài dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi nói:
Không đúng nha Trương Tiến Bảo, hôm nay có phải em có việc gì không? Có việc thì nói, có rắm thì đánh! Đừng có giả vờ giả vịt đóng vai chiến sĩ thi đua nữa!


Nếu Chiêu Tài đã chủ động hỏi, tôi đây cũng mượn bậc thang để leo xuống:
Hôm hôn lễ của hai người, sao cha mẹ của bác sĩ Triệu lại không tới? Chị nói tình huống nhà hai chị em mình thế nào anh ấy không biết sao? Hôm hôn lễ chẳng có cha mẹ bên nào, thế này thì giống cái dạng gì?


Chiêu Tài nghe xong thì thả miếng rửa chén xuống:
Nếu em đã hỏi thì hôm nay chị sẽ kể cho em, có điều sau này không được nhắc lại, biết chưa?


Tôi thấy chị ấy còn làm ra vẻ rất thần bí, bèn gật đầu nói:
Rồi, chị nói đi! Chỉ cần em biết lý do, sau này bảo đảm sẽ không nhắc tới nữa…


Chiêu Tài lén liếc vào phòng khách, thấy bác sĩ Triệu đang nói chuyện với Đinh Nhất, vì thế nói khẽ với tôi:
Cha mẹ ruột của anh ấy đã mất mười năm trước rồi…



Gì!
Tôi khiếp sợ nên nói lớn.

Chiêu Tài hung hãn đập tôi một cái:
Suỵt, nói nhỏ chút được không?


Tôi gật đầu, sau đó đè giọng xuống nói:
Sao lại thế? Sao em chưa từng nghe chị kể?


Chiêu Tài thở dài với tôi:
Đây là khúc mắc trong lòng lão Triệu, thường ngày không thể nhắc đến, chị sợ nói rồi em lại lắm miệng hỏi anh ấy, nên vẫn không kể.


Tôi không nói gì được nữa:
Đúng là con gái gả chồng như bát nước hắt đi, mới vừa kết hôn mà việc gì cũng hướng hết về phía chồng rồi! Vậy cha mẹ anh ấy mất như thế nào?


Chiêu Tài suy nghĩ rồi nói:
Chị chỉ từng nghe anh ấy nói một lần, vào khoảng mười năm trước, lúc ấy lão Triệu vừa vào đại học, cha mẹ thấy con trai đi học rồi, hai người họ ở nhà cũng không có ý nghĩa gì, bèn cùng nhau đi du lịch. Kết quả lúc đó gặp phải một cơn động đất, họ cùng những du khách khác bị lạc nhau, cuối cùng thì hoàn toàn mất tích.



Đến bây giờ vẫn chưa tìm được ạ?
Tôi không tin hỏi lại.

Chiêu Tài gật đầu nói:
Chị có nghe cô của lão Triệu nói, mấy năm đầu mới xảy ra chuyện, có một thời gian lão Triệu rảnh thì sẽ đến đó tìm, nhưng lần nào cũng thất vọng quay về.

Về sau cô đã ra chỉ thị, nếu không chắc chắn thì vĩnh viễn đừng đi tìm, nói cha mẹ anh ấy chắc cũng không hy vọng thấy anh ấy sống tiêu cực như vậy… Cho nên sau đó lão Triệu thật sự không đi tìm nữa, nhưng cũng không muốn nhắc lại chuyện này…
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.