Chương 405: Cả nhóm biến mất


Lúc đó, Tống Nghiêm có nhiều điều chưa hiểu, nhưng lãnh đạo mỏ than không chịu giải thích rõ ràng, chỉ một mực nói đây là chuyện ngoài ý muốn. Thế nhưng, về sau lúc Tống Ngiêm ăn cơm ở quán cơm nhỏ gần mỏ than, lại nghe được người ngồi bàn bên cạnh nói chuyện phiếm, biết được một chân tướng khác của sự việc.

Vốn lần xảy ra sự cố này không chỉ có một mình Tống Vĩ, nghe nói anh ta và mười một thành viên tổ điều tra đều gặp chuyện không may. Nhưng vì lúc đó tin tức phong tỏa nghiêm ngặt, nên công nhân mỏ than cũng chỉ nghe câu được câu mất.

Tạm thời Tống Nghiêm vẫn không biết đâu là chân tướng thực sự! Thế là anh ấy đi tìm một đồ đệ mà Tống Vĩ đã nhận trước đó là Triệu Huy. Trước đó anh ấy có nghe Tống Vĩ nói, tên nhóc này sau khi đến Tống Vĩ rất quan tâm đến nó, bây giờ Tống Vĩ xảy ra chuyện, chắc nó sẽ biết sự thật?

Nhưng khi Tống Nghiêm đến tìm Triệu Huy, hỏi gì thằng nhóc này cũng không biết, cứ giả vờ ngây ngốc. Sau đó Tống Ngiêm tức giận nói:
Cậu thử nghĩ lại xem lúc cậu mới đến Tống Vĩ đối xử với cậu thế nào, bây giờ cậu như vậy có đúng không?


Triệu Huy bị Tống Nghiêm nói đỏ cả mặt, sau đó méo mó cả ngày mới nói:
Anh Tống, không phải Triệu Huy em không có lương tâm, mà ngày đó dưới hầm em thực sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!


Lúc này, Tống Nghiêm lạnh lùng nhìn cậu ta nói:
Vậy cậu nói những gì cậu biết cho tôi, còn cả những gì cậu hoài nghi cũng nói, tôi sẽ không nói chuyện này cho người khác.


Triệu Huy do dự mãi, cuối cùng mới nói cho Tống Nghiêm biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, tổ điều tra của Tống Vĩ đã xuống hầm điều tra việc hai người công nhân mất tích.

Cả đội có mười hai người, sau khi ăn sáng xong thì xuống hầm, nhưng đến 5 giờ chiều vẫn chưa thấy ai lên. Thế là lãnh đạo an toàn khu mỏ chỉ đạo Triệu Huy và hai nhân viên an ninh thực tập xuống hầm kiểm tra, xem sao đến giờ vẫn không có ai lên!

Lúc ba người họ xuống hầm thì không có ai trong đó! Bên trong hầm mỏ trống rỗng, trừ những thiết bị được đưa vào thì một bóng người cũng không có.

Lúc đó, ba người này bị dọa sợ, vội dùng bộ đàm thông báo lên mặt đất. Người ở trên nhận tin cũng tròn mắt, mười hai người không phải cán bộ kỹ thuật cốt cán thì cũng là lãnh đạo cấp cao, bây giờ tất cả đều biến mất hoàn toàn, công ty không phải sẽ lộn xộn lên sao?

Cuối cùng, bí thư Vương Bình hạ lệnh, bảo ba người Triệu Huy lập tức lên trên, đừng để cả ba người họ cũng mất tích! Sau đó, bên trên thông báo với cục công an báo án.

Nếu như chuyện lúc trước có thể tạm thời coi là sự cố an toàn sản xuất thì lần này mất tích nhiều người như vậy, lại nói là sự cố nữa thì không hợp lý! Mà những người này đều là cán bộ cốt cán của công ty, bỗng nhiên tất cả đều mất tích dưới hầm mỏ, bất luận là phía trên hay phía dưới đều phải có bàn giao.

Sau khi cảnh sát tiếp nhận án, cũng tương đối giật mình, lập tức thành lập tổ chuyên án, triệt để điều tra việc này. Cũng từ ngày đó trở đi, mỏ than tạm thời bị phong tỏa!

Ngoại trừ cảnh sát phá án, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào. Công nhân trong mỏ đều bàng hoàng, không ai biết những người mất tích kia sống chết thế nào.

Sau khi cảnh sát điều tra đến ngày thứ hai, phát hiện ở chỗ sâu nhất trong hầm mỏ có hai cánh tay. Cảnh sát căn cứ vào chiếc đồng hồ và màu da cuối cùng nhận định đây là hai cách tay của Tống Vĩ.

Lúc công nhân trong mỏ nghe được tin cảnh sát tìm thấy hai cánh tay của Tống Vĩ dưới hầm mỏ, lập tức như ong vỡ tổ, chuyện này quá đáng sợ rồi! Mười hai người cùng đi xuống không có vấn đề gì, trong thời gian đó cũng không nghe thấy âm thanh kỳ quái nào dưới hầm, mà quan trọng nhất là, nếu như họ thật sự có chuyện gì xảy ra đột ngột sao không cầu cứu trên mặt đất?

Từ sau khi tìm được hai cánh tay của Tống Vĩ, trong mỏ bắt đầu phong tỏa tin tức với bên ngoài, còn nghiêm túc dặn dò công nhân trong mỏ không được truyền thông tin ra bên ngoài, nếu biết được sẽ phạt một năm tiền thưởng!

Về sau, cảnh sát triệt để phong tỏa hầm mỏ, sau đó đem hai cánh tay và toàn bộ dụng cụ trong hầm về Bắc Kinh, đưa đến phòng nghiên cứu khoa học.

Tống Nghiêm sau khi nghe Triệu Huy nói xong, vừa hối hận, vừa tức giận sao lãnh đạo mỏ than không chịu trách nhiệm, đã chết người còn không nói thật với người thân của họ! Hối hận, không phải Tống Vĩ đã nói cảm giác dưới hầm có vấn đề sao, lúc đó Tống Nghiêm lại cho rằng chuyện không quan trọng, bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đó anh ấy tin tưởng Tống Vĩ, bảo anh ta lập tức nghỉ việc, có lẽ đã không phải chết.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ rồi, mặc dù ở Bắc Kinh chỉ có đôi cánh tay của em trai, nhưng cũng không thể không đi nhận về! Thế nên anh ấy mới có hai cánh tay của em trai trong hành lý, lúc kiểm tra ở nhà ga phát hiện ra, sau đó mới có chuyện ở cục cảnh sát.

Tôi nghe xong cảm giác chuyện này đúng là rất quỷ quái, trong hầm mỏ tối om đó, một người biến mất thì gọi là mất tích, nhưng cả tập thể cùng biến mất thì đúng là đáng sợ!

Lúc này lão Triệu thấy tôi im lặng không nói, hỏi khẽ:
Thế nào? Cậu có thể tìm được thi thể của Tống Vĩ không?


Nghe anh ấy hỏi thế, tôi cũng không biết trả lời thế nào, nên khó xử nói:
Theo như anh Tống nói, những chuyện chúng ta biết đến giờ không phải là toàn bộ chân trướng, cho nên em cũng không dám tùy tiện nói mình có thể tìm được thi thể Tống Vĩ hay không… Anh Tống, lúc anh nhận hai cánh tay của Tống Vĩ, họ có nói tại sao lại đưa chúng về Bắc Kinh xét nghiệm không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.