Chương 431: Đoàn du lịch kỳ lạ


Nghe chú Lê bất thình lình nói một câu không đầu không đuôi như vậy, tôi lập tức khó hiểu, nhưng vừa định hỏi lại, thì nghe thấy hướ8ng dẫn viên du lịch vừa rồi lên lầu đi xuống dưới nói:
Các cô các chú, vừa rồi cháu lên lầu nhìn, hoàn cảnh bên trên còn có thể ở,3 tất cả mọi người đều lấy hết đồ đạc của mình đi lên cùng cháu nào!


Phía dưới mấy du khách nghe thế thì sôi nổi đứng lên k9hỏi mặt đất, lục tục lên lầu hai. Thấy những người này đều lên lầu rồi, tôi hối hận:
Chết tiệt, sớm biết lầu hai cũng có thể ở, ch6úng ta đã lên trước rồi, sao còn phải trông coi mấy cỗ quan tài này mà ngủ chứ?


Không nghĩ tới chú Lê lại nói một câu khôn5g thể hiểu được:
Nếu là chú thì thà rằng trông mấy cỗ quan tài này cũng không lên lầu hai đi ngủ!


Nghĩ gì thế?
Tôi hỏi khẽ anh ấy.
Lão Triệu sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
Ừ, không nghĩ gì, chỉ là nghe cậu ta nói thầy Triệu, anh còn tưởng rằng cậu ta nói đến cha mình ấy mà!

Nghe anh ấy nói như vậy, trong lòng tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, tức khắc tim rơi lộp bộp! Vì thế tôi nhìn về phía lầu hai theo bản năng, phát hiện trên đó không có một chút ánh sáng nào…

Mọi người không cảm thấy trên lầu hơi quá yên tĩnh à? Vừa rồi đi lên nhiều người như vậy, lúc này sao lại không có chút âm thanh nào chứ?
Tôi nói nhỏ với ba người họ.
Chỉ nghe chú Lê lúc này mới nói với vẻ sâu xa:
Đâu chỉ như thế! Chẳng lẽ vừa rồi lúc bọn họ đi vào, các cháu không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ à?

Lão Triệu suy nghĩ, sau đó lắc đầu:
Vừa rồi khi bọn họ vào rất bình thường mà, lạ chỗ nào nhỉ?

Tôi biết lão Triệu là đang lừa mình dối người, cho dù bên ngoài hết mưa rồi thì cũng còn ướt mà! Bây giờ Tứ Xuyên đúng vào mùa có độ ẩm cao, nước trên mặt đất nào có dễ dàng bay hơi như vậy? Đừng nói là nước bên ngoài, ngay cả dấu chân của chúng tôi vừa rồi đi vào đến bây giờ còn chưa khô hết đâu!
Nghĩ vậy tôi lập tức hiểu ra, thật ra từ khi bọn họ vừa tiến vào chú Lê cũng đã nhìn thấu, lão già này nếu đã nhìn ra họ không phải người sao không nói sớm chứ! Vì thế tôi hạ giọng nói với Chú Lê:
Chú đã nhận ra mà không nói sớm, còn để cháu nói qua nói lại với họ cả buổi?

Chú Lê nghe xong thì cười ha ha:
Còn không phải là chú vì tốt cho cháu à, với lá gan này của cháu, nếu biết trong phòng thoáng cái có một đám ma quỷ vào, cháu còn ngủ được sao?

Cuối cùng, cậu ta đành phải trả điện thoại lại cho lão Triệu. Lúc lão Triệu nhận lại di động, trong lúc vô ý nhìn lướt qua số di động vừa rồi gọi ra, cảm thấy dãy số này rất quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời nghĩ không ra là của ai. Nhưng hiển nhiên không phải số di động nằm trong danh bạ của mình, bằng không chắc chắn sẽ lập tức hiển thị tên.
Hướng dẫn viên du lịch này vẫn xem như xứng đáng với chức trách hướng dẫn viên, cậu ta nói vọng lên lầu hai:
Các cô, các chú, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi! Không được đi lung tung, biết không? Cháu đi ra ngoài tìm thầy Triệu!
Cậu ta nói xong thì mạo hiểm mưa gió chạy đi tìm người.
Thầy Triệu? Tôi không kìm nổi thắc mắc, trùng hợp vậy ư, họ cũng có một người họ Triệu tách khỏi đoàn. Lúc này tôi nhìn về phía lão Triệu, phát hiện anh ấy cũng nhíu chặt mày nhìn phương hướng vừa rồi hướng dẫn viên du lịch kia chạy đi.
Còn Đinh Nhất lúc này lại nhìn cửa chằm chằm, sau đó trầm giọng nói:
Lúc họ đi vào bên ngoài đang đổ mưa, nhưng vì sao dưới chân đều khô ráo chứ?

Nghe anh ta nói thế, tôi và lão Triệu mới lập tức nhớ ra, vừa rồi cả nhóm người này rầm rập chạy vào, nhưng nhìn trên mặt đất, trừ dấu chân của bốn chúng tôi ra, không còn dấu chân nào khác!
Lão Triệu luôn luôn là người theo thuyết vô thần, anh ấy nghe thế thì cười gượng hai tiếng:
Chúng ta đừng tự dọa chính mình chứ, có lẽ lúc bọn họ tới vừa hay đã hết mưa rồi cũng nói không chừng à?

Lão Triệu thấy hướng dẫn viên du lịch này căng thẳng thành thế này, bèn tốt bụng nhắc nhở anh ta:
Cậu không có số di động của bọn họ à? Gọi cho họ không phải được rồi sao?

Nghe lão Triệu nói như vậy, lúc này hướng dẫn viên du lịch mới nhớ tới phải gọi điện thoại, kết quả lấy di động ra nhìn thì lại không có tín hiệu! Vì thế cậu ta lại năn nỉ lão Triệu, có thể cho cậu ta mượn di động dùng hay không.
Lão Triệu vừa nghe người lạc đường là một đôi vợ chồng trung niên, liên tưởng đến cha mẹ của mình, vì thế không nói hai lời mà đưa điện thoại cho cậu ta mượn. Hướng dẫn viên du lịch nhận di động rồi bấm gọi một dãy số, đáng tiếc vẫn mãi không nối máy được.
Ngay lúc ấy tôi nghe không hiểu ý trong lời nói của chú Lê, còn ở đó hối hận vì không chiếm trước lầu hai. Đúng lúc này, hướng dẫn viên du lịch vừa rồi còn vô cùng vui vẻ đi lên lầu, thế nhưng lại hoảng loạn chạy xuống nói:
Các vị, trước khi chúng tôi tới có nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên hơn năm mươi tuổi đi qua đây không?

Tôi nghe xong bèn lắc đầu đáp:
Trừ nhóm khách du lịch này của anh, chúng tôi không gặp ai nữa.

Hướng dẫn viên du lịch nghe xong sắc mặt xanh mét, liên tục nói:
Xong rồi, xong rồi, đang êm đẹp sao lại lạc hai người chứ? Hôm nay đã tối rồi, nếu họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trách nhiệm này công ty chúng tôi không gánh nổi mà!

Tôi rất thành thật lắc đầu nói:
Thế có mà ngủ cái rắm ấy! Bị dọa đến chết rồi!


Vậy thì đúng rồi! Cho nên chú mới không nhắc nhở cháu. Chú nói cho các cháu biết, một lát nữa hướng dẫn viên du lịch kia sẽ còn trở về, nhất định đừng lộ ra dấu vết, bây giờ họ vẫn chưa biến thành ác linh vì còn chưa biết mình đã chết! Bởi vậy vẫn không có uy hiếp gì với chúng ta, hiểu chưa?
Chú Lê trầm giọng nói.
Không ngờ chú ấy vừa dứt lời thì đã thấy hướng dẫn viên du lịch vừa rồi hoang mang chạy ra ngoài kia, giờ này lại đổ mồ hôi đầy đầu chạy về, lần này tôi và lão Triệu đều không tự chủ được nhìn về phía dưới chân cậu ta, quả nhiên là một dấu chân ướt cũng không có!
Sau khi chạy vào, cậu ta lập tức sốt ruột hỏi chúng tôi:
Có đôi vợ chồng trung niên nào trở về không?


Tôi nghe xong vội xua tay nói:
Không có, không có… Có thể là họ đi chỗ khác tránh mưa rồi, cậu đừng quá sốt ruột, trời sáng rồi lại tìm đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.