Chương 453: Cậu bé áo đỏ


Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát cũng cho rằng nếu cậu bé chỉ hờn dỗi bỏ đi, đến nhà bạn bè quen biết hoặc người thân. Nhưng đứa bé này tính tình 8hướng nội, bình thường cũng không có bạn thân, phần lớn chỉ là bạn học. Sau khi đến trường giáo dưỡng đặc biệt thì cũng không liên lạc với bạn 3học cũ nữa.

Chú Lê cũng lo lắng, đứa trẻ lớn như vậy trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, vui hay buồn cũng không muốn nói với người lớn, 9nên dễ nảy sinh mâu thuẫn. Khi mâu thuẫn có một chuyện gì đó kích thích, rất dễ xảy ra chuyện không mong muốn.

Trước sau chú Lê gọi mấy6 người đến cùng giúp tìm đứa trẻ, còn tôi và Đinh Nhất cũng lái xe ra ngoài tìm hai ngày, chạy đến mấy chỗ bọn trẻ bây giờ thích đến, nhưng khô5ng tìm được bất cứ manh mối nào liên quan đến Bạch Hạo Vũ.
Chú Lê trấn an chị ấy:
Đừng vội, để chúng tôi xem qua đã rồi nói tiếp...

Chưa đến gần thi thể mà tôi đã cảm giác được sự đau thương và căm giận trong lòng Hạo Vũ. Một đứa trẻ mới học đầu cấp hai mà lại có oán giận lớn đến thế, nhất định nó phải trải qua những chuyện bọn trẻ bình thường không hiểu được.
Tôi từ từ đi đến gần thi thể Bạch Hạo Vũ, chậm rãi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận ký ức khi còn sống của cậu bé…
Vì Bạch Kiến Huy có bạn làm bên công an nên anh ta là người đầu tiên nhận được tin. Lúc đó tôi chưa hiểu, thi thể quái dị đến mức nào? Không phải chỉ là treo cổ tự tử thôi sao?
Khi chúng tôi chen qua đám người nhìn được thi thể, cũng bị dọa cho kinh hãi! Một bé trai hơn mười tuổi treo cổ trên một cây hòe, mặc bộ áo liền váy màu đỏ kiểu nữ, dưới chân còn treo một tảng đá to khoảng bằng một nửa trái bóng rổ…
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dạng thi thể như thế này, chết thế này cũng quá quái dị rồi! Nếu nói là tự sát thì quá miễn cưỡng rồi? Lúc tôi quay đầu nhìn chú Lê, cũng thấy sắc mặt chú ấy nặng nề.
Vì bên ngoài có cảnh sát ngăn lại, nên chúng tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, dù khoảng cách xa như thế nhưng cũng bị hình ảnh đó ám ảnh không ít.

Đây là tình huống gì chứ?
Tôi thì thầm với chú Lê.
Chú Lê lắc đầu nói:
Không đến gần, chú cũng không nói rõ được.

Lúc này chị Bạch ở bên trong dây cảnh giới nhìn thấy chúng tôi, thế là chị ấy ra nói với cảnh sát mấy câu, chúng tôi được đưa vào. Lúc chúng tôi đến gần, thấy mắt chị ấy đã sưng lên, chắc vừa khóc xong.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vai chị Bạch:
Chị cố nén bi thương...

Chị Bạch gật đầu nói:
Mọi người đến đây là tốt quá rồi, kiểu chết của Hạo Vũ quá quỷ dị, tôi và anh trai đều không chấp nhận nổi.


Treo cổ tự vẫn!? Đứa bé này nghĩ gì thế?
Tôi kinh ngạc nói.
Chú Lê lắc đầu:
Bây giờ tình huống cụ thể thế nào chưa rõ được, nhưng nghe ý của Tiểu Bạch, hình như đứa bé này chết khá bất thường, bây giờ thi thể vẫn để ở hiện trường, chờ chúng ta đến xem rồi mới để pháp y đưa đi!

Nghe đến đó, Đinh Nhất nhấn ga tăng tốc. Lúc chúng tôi đến nơi, có không ít người vây quanh, ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận…

Chết! Chết thế nào ạ?
Tôi giật mình nói.

Các cháu cứ về đi đã, rồi nói sau!

Thế là chúng tôi lập tức quay đầu xe về nhà chú Lê, chờ đến lúc gặp chú Lê mới biết được, sáng hôm nay có một người đi câu cá ở vùng ngoại ô dưới chỗ sườn núi, phát hiện có một bé trai treo cổ tự vẫn. Sau khi nhận được tin báo, cảnh sát cảm thấy ngoại hình được miêu tả khá giống với Bạch Hạo Vũ. Cha cậu bé đã đến xác nhận, đúng là Bạch Hạo Vũ!
Tôi càng tìm càng tức mắng:
Trách mắng một đứa trẻ thì sao? Chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi? Lại đẩy tình hình đến mức này? Anh trai của chị Bạch đúng là, mình không dạy được con lại đẩy nó đến trường giáo dưỡng đặc biệt, cứ làm thế thì coi như thuận lợi à, nhưng anh ta có thực sự hiểu loại trường học kia không? Mặc dù tôi chưa từng học trường kiểu đó, nhưng tôi biết quản giáo ở đó khác hoàn toàn với trường bình thường! Mỗi đứa trẻ khi vào đó làm không tốt sẽ bị quản gắt gao!

Đinh Nhất vừa lái xe vừa nói:
Có lẽ bây giờ Bạch Kiến Huy cũng hối hận rồi, thật ra theo như chị Bạch nói thì Bạch Hạo Vũ cũng chưa đến mức không dạy được, tùy tiện đưa đến trường kia, đúng là sơ suất.

Đang nói chuyện thì chúng tôi nhận được điện thoại của chú Lê, chú ấy bảo chúng tôi quay về, nói đã tìm được đứa bé đó rồi! Tôi nghe nói đã tìm được Bạch Hạo Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo của chú Lê làm tôi chết lặng, người đã tìm được, nhưng chết rồi…
Trong trí nhớ của Bạch Hạo Vũ, cuộc sống của nó rất đơn giản, chỉ có đi học, về nhà, chơi game. Những đứa bé từ nhỏ đã không có mẹ luôn có cảm giác thiếu an toàn, Bạch Hạo Vũ cũng như vậy, nhưng cậu bé may mắn hơn vì còn có cô mình yêu thương.
Bạch Hạo Vũ hướng nội, cho nên từ nhỏ đến lớn cũng không hay chơi với bạn học. Cha Bạch Kiến Huy mấy năm nay đều cố gắng làm việc, luôn bỏ nhiều công sức cho sự nghiệp. Mặc dù anh không lấy vợ sinh con vì Bạch Hạo Vũ, nhưng cũng không dành nhiều thời gian làm bạn với con.
Dù có chị Bạch đối xử với nó rất tốt, nhưng chị ấy cũng có cuộc sống của mình, cho nên phần lớn thời gian Bạch Hạo Vũ đều một mình. Một đứa bé không có bạn bè, không có người thân làm bạn, điều duy nhất khiến nó có cảm giác tồn tại chính là chơi game.
Mấy năm trước tuổi còn nhỏ, mấy trò chơi cũng chỉ là loại không tốn tiền. Nhưng khi nó dần lớn lên, nó muốn chơi những trò khó hơn một chút, có tính khiêu chiến cao hơn, mà mấy trò kiểu này thường phải bỏ tiền vào.

Đáng lý ra, dựa vào điều kiện của Bạch Kiến Huy, tiền sinh hoạt anh ta cho Bạch Hạo Vũ đủ để nó chơi. Nhưng càng chơi nó càng chìm đắm, càng chơi càng ham, nên tiền bỏ vào game cũng ngày càng nhiều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.