Chương 464: Chạy trốn thành công


Bạch Hạo Vũ đã đoán đúng, lúc đập kính không gây ra tiếng động quá lớn. Sau khi vào phòng, việc thứ nhất Bạch Hạo Vũ làm 8là bật máy tính lên, sau đó sao chép ảnh chụp vào trong thẻ nhớ máy ảnh DSL, rồi mở ngăn kéo của Phó Vĩ Thần ra lấy một 3xấp tiền toàn tờ một trăm đồng.

Vì không có nhiều thời gian nên Bạch Hạo Vũ chỉ sao chép những bức ảnh chụp chun9g của Phó Vĩ Thần và những bạn trẻ bị xâm hại kia, nó còn tiện tay xóa tất cả ảnh của mình. Cuối cùng, trước khi đi Bạch6 Hạo Vũ còn cẩn thận quét dọn sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên đất, để tránh khi tên kia về sẽ nhận ra ngay sự khác thư5ờng.
Lưu Hàm Song cười nói:
Của bạn cùng phòng của tôi đấy! Hôm nay chúng nó bảo tôi đem tất cả chăn trong phòng ra phơi, vừa hay chỗ chúng ta đang cần thứ giữ ấm, nên tôi lấy đi luôn.

Bạch Hạo Vũ lo lắng:
Nếu mấy bạn ấy phát hiện ra thì làm sao bây giờ?


Xuống xe đi, còn ngồi trong này nữa thì chết cóng mất đấy, chú thấy chỗ này cũng cách trường học của mấy đứa khoảng bảy, tám cây số rồi, chắc bọn họ không đuổi kịp đâu!
Giọng nói của một người đàn ông vang lên từ chỗ cửa thùng xe.
Bạch Hạo Vũ còn chưa kịp phản ứng, Lưu Hàm Song đã đứng dậy và xuống xe trước. Sau khi nhảy ra khỏi xe, cô đưa cho người bàn ông kia một 1000 đồng, sau đó quay đầu lại vẫy tay với Bạch Hạo Vũ:
Xuống xe!

Trên đường đi, Bạch Hạo Vũ nói cho Lưu Hàm Song biết mình đã lấy được ở trong phòng Phó Vĩ Thần một ít tiền cùng mấy tấm ảnh chụp có thể làm chứng cứ phạm tội của gã. Cô nghe xong thì hai mắt sáng lên:
Thật à! Quá tốt rồi, giờ thì nhìn xem tên súc sinh kia còn chống chế thế nào nhé!

Bạch Hạo Vũ nhìn cô gái trước mắt mà lòng cảm thấy phục vô cùng, cô ấy có thể vì người mình thích mà lao vào hiểm nguy lớn như thế, nếu không có cô ấy thì chắc nó còn bị tên ác ma kia nắm trong lòng bàn tay một thời gian dài!
Xe đi xóc nảy không biết bao lâu, mặc dù trên người và bên dưới hai người họ đều là chăn bông, nhưng chẳng mấy chốc cả hai đều bị lạnh cóng.
Khi cả hai sắp không kiên trì được nữa thì xe đột nhiên dừng lại. Cửa thùng xe bị mở ra, có tia sáng mạnh từ cửa chiếu vào khiến Bạch Hạo Vũ không mở nổi mắt.
Bạch Hạo Vũ cũng cảm thấy có lý, hiện giờ họ không thể mạo hiểm, nhất định phải chạy về đồn công an gần nhà mình để báo cảnh sát mới được. Nhưng vấn đề bây giờ là bọn họ không có chỗ để ngủ, phải làm sao đây?
Ngủ ở bến xe? Chỉ sợ bên phía trường học hiện đã biết chuyện bọn họ bỏ trốn, chắc chắn việc đầu tiên là họ sẽ đi thẳng đến bến xe của thị trấn gần nhất để tìm người, giờ mà đến bến xe ngủ thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới…
Lưu Hàm Song hừ một cái:
Cậu ngốc đấy à! Muốn chúng nó phát hiện thì cũng phải đến tối, đến lúc đó không biết tôi và cậu đã cao chạy xa bay đến phương trời nào rồi!

Bạch Hạo Vũ nghe vậy thì gật đầu, xem ra cô nàng này bố trí vô cùng tinh vi! Chỉ không biết bọn họ có thể thuận lợi trốn đi được không? Đương lúc nghĩ ngợi, nó cảm giác xe chuyển động, có lẽ chiếc xe này bắt đầu chạy ra khỏi trường học.
Bạch Hạo Vũ nhìn chiếc xe chở đồ đông lạnh lái đi rồi, nó mới cảm giác mình đã trốn ra được thật! Nó nhìn xung quanh thì thấy đây là con đường cao tốc đi tỉnh, hai bên đường hoàn toàn vắng vẻ…
Bạch Hạo Vũ bối rối, hỏi:
Bây giờ nên làm gì? Chúng ta đón xe về nhà?

Lúc này nó nghe thấy Lưu Hàm Song ở bên cạnh thì thầm:
Một lát nữa dù có nghe thấy cái gì cũng đừng sợ, chắc chắn chúng ta sẽ được ra ngoài!

Bạch Hạo Vũ nghe cô nói chắc chắn thế thì trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
Bên trong chỉ có lạnh và tối, Bạch Hạo Vũ hầu như chẳng nhìn thấy cái gì cả, đột nhiên nó cảm giác Lưu Hàm Song ở bên cạnh thả thứ gì đó lên người mình. Nó đưa tay ra lần mò thì phát hiện đó là một chiếc chăn bông!
Bạch Hạo Vũ ngạc nhiên hỏi:
Cái chăn này ở đâu ra vậy?

Bạch Hạo Vũ nhìn xung quanh, chỗ đó chỉ có một chiếc xe vận chuyển hàng đông lạnh đang đỗ, ngoài ra không còn gì cả, ngay cả bóng dáng Lưu Hàm Song cũng không thấy.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bạch Hạo Vũ ngày càng hoảng loạn, nó bắt đầu lo lắng không biết có phải Lưu Hàm Song đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Sau đó Lưu Hàm Song mang Bạch Hạo Vũ tìm được một con đường đất không thể đi xe ô tô vào được, hai người bọn họ đi trên con đường nhỏ này khoảng nửa ngày, đến lúc trời tối mới tìm được một thị trấn nhỏ.
Hai người họ ăn cơm tối đơn giản trong một quán cơm nhỏ, sau đó đi tìm một nơi để ngủ. Cả hai đều không có chứng minh thư nên không thể nhà nghỉ. Bạch Hạo Vũ đề nghị đến đồn công an để báo án, nhưng Lưu Hàm Song lại nói nơi này quá gần trường học của bọn họ, chỉ sợ cảnh sát nơi đây cũng có quan hệ với phía trường học, đến lúc đó chẳng những không chạy được mà còn bị đưa về trường ngay!
Lưu Hàm Song lắc đầu:
Không được, chúng ta không thể đi trên đường lớn được, không thì chẳng mấy chốc sẽ bị bắt về đấy, tôi biết đường, cậu đi theo tôi!

Lưu Hàm Song dẫn đầu đi vào rừng cây bên cạnh. Bạch Hạo Vũ thấy người ta là con gái mà còn không sợ, mình thì sợ cái gì chứ, thế là nó vội đi theo.
Cuối cùng… cũng đến thời gian hẹn, nhưng nó vẫn không thấy bóng dáng Lưu Hàm Song đâu, ngay tại lúc nó đang cân nhắc giữa chuyện bỏ đi và ở lại chờ thêm một chút, thì nghe thấy có tiếng gọi phát ra từ bên cạnh chiếc xe đông lạnh:
Bạch Hạo Vũ… Bạch Hạo Vũ!

Bạch Hạo Vũ nhìn về phía tiếng nói phát ra, cuối cùng nó cũng thấy Lưu Hàm Song đang đứng cạnh chiếc xe và ngoắc tay ra hiệu với mình. Nó vội vã chạy tới, vừa vòng ra sau chiếc xe, nó đã bị Lưu Hàm Song kéo vào trong thùng xe và trốn sau cánh cửa.
Dù bề ngoài trông Bạch Hạo Vũ rất bình tĩnh, nhưng nó rất khẩn trương, sợ chỉ phạm một sai lầm cũng sẽ công toi. Cho đến khi rời khỏi khu ký túc xá của giáo viên, lưng Bạch Hạo Vũ đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau đó nó không dừng lại lâu trên bãi tập mà đi thẳng đến điểm hẹn với Lưu Hàm Song - đằng sau nhà ăn. Khi đến chỗ hẹn, nhìn đồng hồ thì thấy còn khoảng mười phút nữa mới đến 10 giờ 40.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.