Chương 535: Một nhóm đàn ông biến mất


Buổi sáng hôm đó, tôi và Đinh Nhất định đi mua ít đồ mùa đông, thấy Đinh Nhất cứ mặc đi mặc lại có mấy bộ đồ đó, lương tâm tôi trỗi dậy8 nên dẫn anh ta đi mua ít quần áo.

Nhưng lúc chúng tôi đang đứng ở thang cuốn lên tầng hai, đột nhiên nhìn thấy trên cầu thang3 có một cô gái….

Nhìn thấy cô ấy, tôi gần như hóa đá, sao lại là cô ta? Không thể nào! Đinh Nhất thấy biểu hiện của tôi khác t9hường, nên nhìn về hướng tôi đang nhìn, kết quả cũng sững sờ như tôi.
Không ngờ chú Lê tức giận nói:
Ai gọi cháu sang ăn cơm! Có việc gấp, sang đây nhanh lên!

Tôi ngạc nhiên, xem ra có việc gấp thật, nên lập tức buông bát đũa vội vàng chạy sang nhà với Đinh Nhất…
Vào sân, chúng tôi thấy chú Lê đang mặt mày cau có đi quanh sân, thấy hai chúng tôi thì như nhìn thấy cứu tinh:
Hai tên nhóc thối sao chậm chạp thế, lửa cháy đến nóc nhà rồi!

Tôi nghi ngờ hỏi lại:
Chuyện gì thế ạ? Sao lại gấp gáp vậy? Con nhà ai rơi xuống giếng à?

Chú Lê vừa định nói chuyện, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ truyền từ trong nhà ra liên tiếp… Tôi vừa nghe đã biết có mấy người phụ nữ cùng khóc với nhau!
Tôi giật mình nhìn về phía chú Lê:
Được rồi, chú Lê! Cháu còn tưởng chú vẫn độc thân chứ, không ngờ hôm nay lại có nhiều thím Lê cùng đến như thế. Chú cũng đừng trách cháu không giúp được chú!

Đinh Nhất nhún vai nói:
Có gì là không thể chứ? Mặc dù chúng ta không biết thứ Hàn Cẩn đưa, nhưng ít nhiều cũng đoán được những thứ đó là gì, bọn họ nghiên cứu chuyên về những thứ khiêu chiến với sinh mệnh, có thể hồi phục một người đông lạnh như Hàn Cẩn cũng không có gì lạ.

Hiếm khi Đinh Nhất nói nhiều như thế, tôi ngu ngơ nửa ngày mới hiểu những gì anh ta nói. Có điều anh ta nói không sai, dựa vào hiểu biết của chúng tôi về tập đoàn Thái Long, không phải là họ không có khả năng nghiên cứu ra cách để cứu sống cô ta.

Anh nói… cô ta về là để lấy những thứ để ở chỗ chúng ta à?
Tôi do dự hỏi.
Sau khi từ cửa hàng về, dọc đường hai chúng tôi đều không nói gì, sau khi về đến nhà, tôi mới nghiêm túc hỏi Đinh Nhất:
Người vừa rồi thật sự là Hàn Cẩn chứ? Anh có nhìn nhầm không?

Đinh Nhất không đổi sắc mặt nói:
Đừng quên là cậu nhìn thấy trước đấy, chẳng lẽ cả hai chúng ta cùng nhìn nhầm à?


Cô ta thực sự được cứu sống rồi? Vậy tập đoàn Thái Long kia cũng quá trâu bò rồi!
Tôi giật mình nói.
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói:
Khó mà nói, nếu cô ta là Hàn Cẩn lúc trước thì chắc chắn sẽ không đến lấy, bởi vì thứ kia chỉ có thể để ở chỗ chúng ta, nơi tập đoàn Thái Long không bao giờ ngờ đến mới là an toàn nhất. Nhưng nếu như cô ta không còn là Hàn Cẩn trước kia, A Vĩ đã chết, mối liên quan duy nhất giữa cô ta và chúng ta đã không còn, bây giờ chúng ta chỉ là người xa lạ trong trí nhớ của cô ta , vậy cô ta sẽ càng không có lý do gì để lấy những thứ đó.

Tôi gật đầu, cảm thấy Đinh Nhất nói rất đúng. Thật ra trong những thứ Hàn Cẩn để ở chỗ chúng tôi, chỉ có cái USB kia là bỏng tay nhất, nếu tập đoàn Thái Long biết thứ này tồn tại, thì tôi và Đinh Nhất coi như lâm vào hoàn cảnh éo le nguy hiểm.
Từ sau hôm nhìn thấy Hàn Cẩn, ban đêm tôi đều không thể ngủ yên giấc, trời tối vẫn nằm trên giường lăn lộn, cứ một lúc lại gọi Đinh Nhất đã ngủ say dậy, hỏi anh ta đã cất kỹ chìa khóa két sắt ngân hàng chưa?
Tôi giả vờ vui vẻ nói:
Quên cũng tốt, như thế tiền cô ta cất ở chỗ chúng ta sẽ là của chúng ta.

Đinh Nhất nghe xong thì hừ lạnh:
Nghĩ gì thế? Cậu cho rằng thứ đáng giá nhất trong đó chỉ là tiền thôi à?

Lòng tôi nặng nề, chỉ mong cô ta thật sự có thể quên đi, tuyệt đối đừng mang tai họa gì đến cho chúng tôi nữa!
Theo chuyển động của thang máy, chúng tôi thoáng lướt qu6a nhau, nhưng cô ta lại coi như không nhìn thấy chúng tôi, cảm giác như người xa lạ.

Là cô ta à?
Tôi sững sờ hỏi.

C5hắc thế, nhưng sự xa lạ trong ánh mắt của cô ta không giống như giả vờ, giống như thực sự không quen chúng ta vậy…
Đinh Nhất trầm giọng nói.

Đi đi đi! Sang bên kia đợi! Đừng có mà nói nhảm, trong phòng là vợ của khách hàng lớn của chú!
Chú Lê tức giận nói.

Hả! Không phải chứ, sao lại thế này! Không phải chồng của họ cùng nhau có nhân tình đấy chứ!

Chú Lê lại hừ lạnh:
Nếu là cùng nhau vượt quá giới hạn đã tốt, chú cũng không phải đau đầu như thế! Nhưng đám người kia lại cùng nhau mất tích!

Lần nào anh ta cũng lườm tôi nói:
Yên tâm, con giun trong bụng tôi cũng không biết nó ở đâu!

Lặp đi lặp lại mấy lần, tôi và Đinh Nhất như bị suy nhược thần kinh… Xem ra tôi là kẻ không giấu được cái gì, cứ phải giữ bí mật thế này kiểu gì cũng có lúc chết nghẹn.
Buổi trưa, tôi và Đinh Nhất đang ăn cơm ở nhà, thì chú Lê gọi điện đến, chú ấy bảo chúng tôi đến nhà. Tôi cười nói:
Thôi chú ạ, bọn cháu đang ăn cơm rồi, không ăn nữa đâu!


Hả…


Nghe chú Lê nói, lần này mất tích nhiều người như thế, không những là khách quan trọng của chú ấy, còn là người thường xuyên giới thiệu khách hàng cho chú ấy, người nào cũng có giao tình ít nhất mười năm trở lên.

Nhưng hơn nửa tháng trước, mấy người này giống như đã bàn bạc từ trước, trong một đêm cùng nhau biến mất, ngay cả người nhà thân cận, trợ lý, hay cả lái xe cũng không ai biết họ đi đâu.

Mới đầu họ đều tự bí mật tìm người nhà mình, dù sao cũng đều là ông chủ lớn, cũng có thể đi đâu đó nói chuyện làm ăn, nếu làm lớn chuyện mà cuối cùng lại là hiểu nhầm thì sẽ không dễ thu dọn tàn cuộc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.