Chương 566: Vô thường gặp nạn


Trên màn chiếu to lớn màu trắng đang chiếu một bộ phim câm, còn là một bộ phim hài nữa?! Ngay sau đó tôi nhìn thấy trên chiếc8 sô pha hình cung màu đỏ mà năm cái xác nằm lúc trước, đang có hai thằng cha dày đặc quỷ khí ngồi.

Hắc Bạch Vô Thườn3g? Sao lại là bọn họ? Lúc này Bạch Vô Thường đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tôi cũng sửng sốt, tiếp đó mở miệng nói với vẻ9 quái dị:
Đây không phải người anh em Tiến Bảo à? Sao cậu biết hai anh đây gặp nạn mà tới cứu nguy thế hả?


Tôi dụi6 dụi mắt, phát hiện giờ mình đã không cần phải nằm mơ mới có thể nhìn thấy hai con hàng này, xem ra vấn đề của tôi rất nghiê5m trọng rồi đây! Lão Bạch thấy tôi không nói lời nào cả buổi thì đứng dậy vẫy tay với tôi bảo:
Hey! Nghĩ gì đấy? Nhìn thấy hai anh em chúng tôi nên kích động quá à?

Đừng nói nữa, chuyện là thế này…
Tiếp theo lão Bạch kể cho tôi nghe vì sao bọn họ lại ở đây xem phim.
Hoá ra trước đó bọn họ biết ở đây sẽ có năm sinh hồn phải đi địa phủ báo danh, một lượt tới hẳn năm người, ở chỗ đó của họ cũng coi như là việc lớn, vì thế hai người bàn bạc, không để tiểu quỷ dưới quyền đi, quyết định đích thân tới dẫn đi.
Ai ngờ sau khi vào biệt thự bọn họ mới biết chuyện không bình thường, nhưng lúc này muốn đi ra ngoài lại chậm mất rồi. Việc này cũng trách bọn họ sơ suất, lúc mới vừa đến nhìn thấy hai sinh hồn đứng ở phòng khách, lão Hắc đi lên lầu hai thấy còn có ba cái nữa.
Tôi nhìn hai anh em bọn họ, ngờ vực nói:
Hai anh thật có hứng thú nhỉ! Sao lại ở đây xem phim? Còn tắt tiếng để xem nữa?

Lão Bạch nghe thế thì cười khổ:
Cậu cho là chúng tôi rất vui à! Chẳng phải là vì không còn cách nào sao?


Ý gì thế?


Hai anh lớn ơi, thằng em này một là chưa nằm mơ, hai là không tách hồn, ba cũng không có bôi nước mắt trâu, sao lại nhìn thấy các anh thế này?
Tôi rất chi là khiếp sợ.
Lão Hắc nghe xong cũng từ trên sô pha đứng lên nói:
Đúng vậy lão Bạch, lúc thằng nhóc này tỉnh sao có thể nhìn thấy chúng ta chứ?

Lão Bạch cũng nhăn mày lại, sau đó lấy trên người ra một cuốn sổ xem một lúc, rồi lập tức thở phào nói với tôi:
Yên tâm đi người anh em, cậu còn chưa đến lúc phải tới tìm chúng tôi báo danh đâu? Có thể thấy thì có thể thấy thôi, như vậy cũng tốt, đỡ cho chúng tôi mỗi lần muốn gặp cậu đều phải câu cái linh hồn bé nhỏ của cậu ra trước.

Tôi nghe là hiểu sao chuyện như vậy rồi, vì thế trỏ một ngón tay lên màn chiếu đang chiếu phim, hài hước nói:
Đừng nói nữa, các anh vẫn biết giết thời gian đấy nhỉ! Nhưng sao không bật tiếng lên?

Giờ mới nghe lão Hắc lúc nào cũng chất phác lẩm bẩm:
Bật tiếng là người ngoài có thể nghe thấy, ở đây là căn nhà ma ám đã chết năm người, nếu lại có âm thanh phát ra từ tầng hầm nữa, chẳng hù chết người ta à!

Tôi thầm nghĩ cũng phải, nếu thật vậy cũng coi như là quan sai của địa phủ quấy rầy dân thường nhỉ? Có điều hai con hàng này cũng rất lợi hại nhé, cái máy chiếu kia tôi còn dốt đặc không biết xài, bọn họ lại còn có thể xem phim được!
Lúc này lão Bạch trỏ một ngón tay ra bên ngoài:
Cậu em Tiến Bảo à, giờ cậu đã đến rồi, hai ông anh chúng tôi đây được cứu rồi! Cậu mau ra trừ khử thứ bên ngoài đi!

Tôi nghe mà chả hiểu ra sao:
Trừ khử thứ gì cho anh chứ!


Chính là thứ vây nhốt chúng tôi và những sinh hồn đó đó, bây giờ cậu đi ra ngoài, tôi ở cửa sổ chỉ cho cậu biết nó ở đâu!
Lão Bạch sốt ruột nói.
Ngoài miệng tôi sảng khoái đồng ý, nhưng bụng thầm tính toán có thể bảo hai bọn họ cũng giúp tôi một việc hay không? Đương nhiên, lúc ấy tôi không đề nghị ngay lập tức, mà nghe theo lời bọn họ đi ra ngoài trước, xem thứ bọn họ nói là cái gì.
Khi tôi bị Hắc Bạch Vô Thường đẩy lên lầu một, chú Lê và Đinh Nhất vừa hay cũng từ lầu hai đi xuống. Hai luồng ánh mắt của bọn họ đúng lúc đụng vào nhau, như vậy có hơi xấu hổ, theo quy củ, quỷ sai gặp người sống, cho dù hai bên đều biết đối phương có thể nhìn thấy mình thì cũng phải làm bộ không nhìn thấy.
Hơn nữa lúc ấy tôi cũng không rõ nhóm chú Lê rốt cuộc có thể nhìn thấy hay không, vì thế tôi không nói chuyện ngay mà trừng mắt nhìn bọn họ một chốc rồi mới nói đầy ẩn ý:
Chú Lê, chú và Đinh Nhất ra ngoài tìm vài món đồ giúp cháu với.

Lúc ấy họ còn nói làm nhanh lên, xong việc thì đi uống rượu. Nhưng lão Hắc và lão Bạch chẳng ai ngờ tới, mấy sinh hồn này họ không làm sao câu đi được, giống như mọc rễ trên đất vậy!
Hết cách, họ cũng chỉ đành về địa phủ trước rồi nói sau, bằng không chốc nữa trời lại sáng mất. Kết quả khi hai người họ định đi ra ngoài lại kinh ngạc phát hiện, mình cũng không ra được!
Hai anh em họ thử tới thử lui rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vừa đến cửa là bị một luồng sáng vàng bắn ngược về. Sau họ cũng không phí sức nữa, chắc chắn căn nhà này đã bị ai đó bày trận pháp rồi, thế mới nhốt được hai tên quỷ sai ở trong này.
Mắt thấy trời sắp sáng rồi, gấp đến nỗi lão Hắc và lão Bạch vò đầu bứt tai! Còn may, thời điểm cuối cùng, họ phát hiện căn nhà này có một tầng hầm, vì thế lúc này mới cuống quít chui xuống dưới, tránh được một kiếp.

Không phải là, nếu hai anh không quay về báo danh, bọn… quỷ của địa phủ không đi tìm các anh à?
Tôi tò mò.
Lão Bạch sầu lo vô hạn nói:
Tìm thì chắc chắn là phải tìm, nhưng họ sẽ không biết chúng tôi bị nhốt ở đây ngay đâu.

Chú Lê mang vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, đi ra ngoài cùng chúng tôi. Ra bên ngoài chú mới khẽ hỏi:
Hai thứ đồ chơi bên cạnh cháu là gì thế?



Suỵt! Nói nhỏ chút, là Hắc Bạch Vô Thường, đợi lát nữa họ đi, cháu sẽ kể với chú! Bây giờ cứ tìm giúp bọn họ mấy món đồ đã.



Đồ gì?
Chú Lê lập tức hỏi.

Tôi nhún vai nói:
Cháu cũng không biết, nói là thứ có thể nhốt bọn họ lại…


Lúc này lão Bạch bay tới bên cửa sổ lầu một ở góc Tây Bắc, chỉ vào một vườn hoa nhỏ trong sân, ý bảo tôi bên dưới có gì đó. Vì thế tôi nói với Đinh Nhất:
Đào vườn hoa nhỏ kia lên…


Anh ta nghe xong lập tức lấy xẻng gấp trên người ra, đi qua đào bới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.