Chương 570: Hành trình đến hồ thiên đảo


Thật ra thắng cảnh hồ Thiên Đảo này cũng không phải do thiên nhiên tạo thành, là hồ nhân tạo do đắp đập ở hạ lưu sông Tân An để xây trạm thuỷ đi8ện sông Tân An mà thành. Tôi vốn tưởng vụ án này là du khách nào đó đến hồ Thiên Đảo chơi vô ý rớt xuống nước không tìm thấy chứ. Nhưng xem cẩn3 thận thì thấy hoá ra không phải là một du khách, mà là một thuyền du khách…

Chuyện xảy ra vào hai tuần trước, doanh nhân nổi tiếng nào9 đó trong nước đưa bạn bè người thân đến hồ Thiên Đảo dạo chơi, bao một chiếc du thuyền tên là Hải Phong Hào, dạo chơi trong quần đảo của hồ Th6iên Đảo.

Bọn họ xuất phát vào buổi sáng, bởi vì bao nguyên thuyền nên thời gian và tuyến đường không cố định. Nhưng cho dù là như thế, 5trời tối cũng phải quay về chứ? Thế nhưng đến tận hơn mười giờ tối vẫn không thấy du thuyền trở về nơi xuất phát.
Tuy rằng mọi người đã vất vả cả đêm, nhưng trời cao lại không thương hại ai cả, Hải Phong Hào vẫn không biết tung tích như cũ. Theo nhân viên đăng ký, trước khi Hải Phong Hào xuất phát, lúc ấy trên thuyền chắc có tầm mười hai người. Trong đó ngoài một người điều khiển du thuyền và một nhân viên cứu hộ trên hồ ra, còn lại đều là người thân bạn bè của vị doanh nhân nổi tiếng kia, tổng cộng mười người.
Khiến người ta lo lắng nhất là, trong mười người này còn có ba đứa bé…
Do đã tìm kiếm cả đêm mà không có kết quả, lãnh đạo huyện Thuần An cảm thấy tình hình nghiêm trọng nên lập tức tổ chức thêm lực lượng tham gia tìm kiếm trên hồ, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được chiếc Hải Phong Hào mất tích.
Công ty cho thuê du thuyền đã mấy lần muốn liên hệ với người trên thuyền, nhưng làm thế nào cũng không liên hệ được. Bởi vì cân nhắc đến thân phận đặc thù của du khách trên thuyền, cho nên công ty thuyền bè chọn cách báo cảnh sát.
Sau khi đội cảnh sát đường thuỷ của huyện nhận được tin báo, lập tức tổ chức tìm kiếm chiếc
Hải Phong Hào
mất tích, nhưng bọn họ tìm suốt cả đêm, thậm chí một cái bóng của Hải Phong Hào cũng không có.
Buổi tối hôm đó, mặt hồ có sương mù rất dày, nhìn hơn mười mét cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng dù vậy, cảnh sát đường thuỷ vẫn đi lại tìm kiếm giữa các hòn đảo nhỏ, hy vọng có thể tìm được chiếc Hải Phong Hào. Có lẽ chỉ vì xảy ra trục trặc nên nó mới không thể thuận lợi trở về nơi xuất phát…

Cho nên, lần này chúng ta đi là giúp họ tìm được thi thể trước rồi nói sau, dù sao chuyện gì cũng cần có kết luận, treo mãi như vậy cũng không được.
Chú Lê nói xong, lại đội cái mũ xấu hoắc kia lên.
Sau đó nghe chú Lê báo giá tiền, tôi cũng cảm thấy chuyến đi này rất giá trị, vì thế tôi và Đinh Nhất quay về thu xếp đơn giản, sang buổi chiều lên máy bay đi thẳng đến sân bay Tiêu Sơn ở Hàng Châu.
Hơn hai tiếng sau, chúng tôi yên ổn ra khỏi sân bay Tiêu Sơn, thấy người tới đón chúng tôi đã chờ bên ngoài sân bay từ sớm, sau đó chúng tôi lại đón xe đi về phía thắng cảnh hồ Thiên Đảo ở huyện Thuần An.
Rất nhanh, người phụ trách và người thân của vị doanh nhân nổi tiếng kia cũng vội vàng tới đây, bởi vì thân phận của vị doanh nhân nổi tiếng này khá đặc thù, một khi tin anh ta mất tích lộ ra ngoài, rất có khả năng sẽ khiến cổ phiếu của công ty rớt giá mạnh! Cho nên hai bên đều nhất trí yêu cầu trước khi chuyện chưa rõ ràng, cố gắng không làm ầm ĩ chuyện này lên.
Vì thế trong những ngày tiếp theo, những du thuyền trước đây dùng để chở khách du ngoạn đều ào ạt bị chính phủ trưng dụng, mỗi ngày bọn họ đều vòng đi vòng lại tìm kiếm trên mặt hồ, hy vọng có thể phát hiện một ít tung tích của Hải Phong Hào.
Chờ tôi xem xong hồ sơ, chú Lê cũng đội một cái mũ xấu tệ khác đi ra, vì thế tôi nín cười nói:
Vụ này do ai tới tìm chúng ta thế ạ?

Nhưng trời không chiều lòng người, chiếc Hải Phong Hào này cứ như là tan biến vào không khí trên mặt hồ! Sau đó có người phỏng đoán, có thể vì du thuyền xảy ra trục trặc nên chìm rồi không, còn du khách trên thuyền cũng rất có khả năng lên một hòn đảo gần đó để tránh nguy hiểm.
Mọi người phân tích cũng không phải không có khả năng này, hơn nữa mặt hồ Thiên Đảo rộng lớn, có hơn một ngàn đảo lớn đảo nhỏ, nếu bọn họ thật sự bỏ thuyền tránh nguy hiểm, như vậy lên một hòn đảo gần đó là lựa chọn tốt nhất.
Vì thế cảnh sát cùng với chính phủ địa phương tổ chức lực lượng nhiều ban ngành, nhân lúc tình hình còn chưa chuyển biến xấu, nhanh chóng tìm được du khách trên thuyền. Nhưng những người này gần như xới ngang xới dọc tất cả các đảo nhỏ, lại vẫn không thấy những du khách mất tích.
Lúc chúng tôi đến nơi đã là hơn mười giờ tối rồi, vừa ngồi máy bay vừa ngồi ô tô, xương cốt của chúng tôi đã rã hết cả ra rồi. Tôi và Đinh Nhất còn đỡ hơn chút, nhưng nhìn sắc mặt chú Lê lúc này muốn tệ bao nhiêu là tệ bấy nhiêu…
Người phụ trách tiếp đãi chúng tôi họ Tôn, là giám đốc bộ phận quan hệ công chúng trong công ty của doanh nhân nổi tiếng kia, lần này cũng do anh ta toàn quyền phụ trách công việc tìm kiếm. Giám đốc Tôn là một người rất hiểu lý lẽ, anh ta thấy cả đám chúng tôi đều mệt mỏi không chịu nổi nên bảo khách sạn đưa thẳng bữa tối đã đặt trước lên tận phòng, như vậy cũng đỡ cho chúng tôi phải lăn qua lộn lại.
Còn về tình hình tìm kiếm, điều anh ta biết cũng không khác mấy với tài liệu mà chúng tôi xem, nói thẳng ra là vẫn không hề tiến triển. Hơn nữa bây giờ còn có rất nhiều truyền thông không biết nghe ngóng được tin mất tích từ đâu, ào ào chạy tới đây, muốn lấy tin trực tiếp.

Chẳng lẽ không thể là trôi đến vài chỗ xa hơn được sao?

Chú Lê lắc đầu nói:
Đó là một cái hồ, không phải biển! Giờ không tìm thấy du thuyền thì chỉ có hai khả năng, một là chìm, hai là bay, cháu nói khả năng nào cao hơn?


Đương nhiên là chìm…
Tôi lẩm bẩm.
Chú Lê cười hề hề bảo:
Đương nhiên là người thân của ông chủ lớn rồi, bằng không ai chi tiền chứ?

Tôi khó hiểu hỏi:
Giờ họ chắc những người này đã gặp nạn ư?

Lúc này chú Lê gỡ mũ xuống nói với tôi:
Đã hai tuần rồi, khả năng những người này còn sống gần như bằng không.

Xem ra chuyện còn phiền phức hơn chúng tôi nghĩ nhiều, phải tìm kiếm thi thể của người gặp nạn, đồng thời còn phải tránh né những phóng viên truyền thông đó, thế này đúng là làm người ta đau đầu.

Bởi vì hôm nay thật sự quá mệt mỏi, chúng tôi ăn cơm xong rồi đi ngủ sớm, ngày mai chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, cho nên lúc có thể nghỉ ngơi kiên quyết không thể lãng phí được.

Trời sáng, vẫn là giám đốc Tôn đón ba chúng tôi đến bến tàu, bởi vì mời chúng tôi tới là do người thân của doanh nhân kia quyết định, cho nên tạm thời không có thông báo cho nhân viên địa phương đang còn tìm kiếm trên hồ.

Nếu phía chúng tôi có manh mối, giám đốc Tôn sẽ lập tức liên hệ cho họ đến vớt. Vì không để cho nhiều người chú ý, chúng tôi lên ca nô xuất phát, đầu tiên là tiện lợi nhanh chóng, thứ hai cũng không gây chú ý quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.