Chương 607: Tổ điều tra trong khách sạn


Những hình ảnh đó rất tối, không gian liên tục lay động, chỉ biết lúc đó cậu hai Đặng đang ở trong một chiếc xe. Không hiểu vì sao tôi có thể cảm g8iác được những hình ảnh này không ăn khớp với nhau, còn đảo lộn trước sau.

Sau đó tôi thấy cậu hai Đặng xuất hiện ở trên một đường cái lớn3 không có đèn đường vùng nông thôn, chắc anh ta đón xe dọc đường, cuối cùng, có một chiếc Wuling Hong Guang màu xám dừng lại.
Lúc ấy sắc t9rời đã tối đen nên cậu hai Đặng không nhìn thấy rõ biển số của chiếc xe kia. Nhưng nếu anh ta là một người có chút kinh nghiệm xã hội thì chắc chắ6n sẽ không lên một chiếc xe lạ vào giờ này, nhưng cậu hai Đặng lại chẳng hề suy nghĩ mà đã chui vào xe.
Lúc ấy trên xe có hai người đàn ôn5g, nhưng vì ánh sáng quá tối nên cậu hai Đặng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt của lái xe. Tuy nhiên từ giọng nói, anh ta đoán người ngồi sau là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Phục vụ của khách sạn dẫn chúng tôi đến phòng thuê, trên đường đi, tôi có nói chuyện với cô ta vài câu:
Này? Cái tổ điều tra này đến đây để điều tra cái gì vậy? Có phải chỗ này xảy ra chuyện lớn gì không?

Người phục vụ khẽ nhún vai, nói:
Bọn họ đến đây được nửa tháng rồi, có trời mới biết là họ đang điều tra cái gì? Nhưng xem cách họ đi đi lại lại thì hình như là người của cục cảnh sát bên trên!

Ra khỏi phòng của cậu hai Đặng, tôi nháy mắt với chú Lê để chú ấy tìm cơ hội nói chuyện riêng với tổng giám đốc Đặng. Vì nếu bây giờ nói thẳng tin tức cậu hai nhà này đã chết cho ông cụ Đặng biết, chắc ông ấy không qua được mất.
Tổng giám đốc Đặng thấy sắc mặt chúng tôi không tốt, chú Lê lại ngầm bảo ông ấy đưa ông cụ Đặng đi chỗ khác thì chắc cũng đoán được phần nào, có lẽ chúng tôi đã có phát hiện liên quan đến em trai ông ấy.
Chú Lê vội vỗ vai ông ấy để trấn an:
Ông đừng gấp, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nếu ông không muốn để ông cụ Đặng biết thì chúng tôi sẽ giữ bí mật giúp ông.

Tổng giám đốc Đặng cúi đầu trầm tư một lát mới ngẩng đầu lên, buồn bã nói:
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, còn có thể tìm được di thể của nó không?


Nếu tổng giám đốc Đặng đã nói đến mức này thì ba chúng tôi đành thay ngài đi một chuyến vậy!
Chú Lê hớn hở nói.
Sáng hôm sau, chúng tôi ngồi trên chiếc xe Wrangler của tổng giám đốc Đặng đến huyện Tuy Lai cách nơi này hơn hai trăm cây. Tuy Lai này là một huyện nhỏ điển hình ở phương Bắc, nhân khẩu không nhiều, huyện thành cũng không lớn, chỉ cần lái ô tô khoảng mười phút là chạy hết huyện được một vòng rồi.
Tổng giám đốc Đặng xác định được tin em trai mình đã chết xong thì nhờ chúng tôi tới huyện Tuy Lai kia một chuyến và bằng mọi giá phải giúp ông ấy tìm được hài cốt của người em trai đã chết nơi đất khách quê người.
Tổng giám đốc Đặng còn nhấn mạnh, chúng tôi không cần phải lo lắng về chuyện lộ phí, chỉ cần tìm được em trai thì tiền không thành vấn đề! Đây là câu nói có ích nhất của ông ấy từ sau khi gặp được chúng tôi đấy!
Chú Lê nhìn về phía tôi và nói:
Đứa cháu này của tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy, nếu ngài thật sự muốn tìm em trai về, vậy phải xem cháu của tôi có thể tìm được manh mối có ích nào trong ký ức của em trai ngài không!

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải miêu tả những đoạn hình ảnh ngắn kia một lần, khi tôi nói đến quần áo mặc trên người và chiếc túi da trong tay cậu hai Đặng, tổng giám đốc Đặng kinh ngạc thốt lên:
Đó chính là bộ quần áo em trai tôi mặc hôm mất tích.

Như vậy thì, rất có thể anh ta đã xảy ra chuyện vào ngày thứ ba sau khi đến khách sạn Tuy Lai, cũng chính là ngày mà anh ta đã hẹn Phùng Tứ Bảo cùng đi xem nhà máy!
Nhưng chẳng ai biết tại sao lúc ấy anh ta lại đột nhiên lỡ hẹn và lại xuất hiện ở con đường tối om kia.
Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục nghe ngóng thông tin từ cô nàng:
Ở chỗ các cô có nhân viên nào làm việc trên mười năm rồi không?

Cô phục vụ nghe vậy thì cười nói:
Có đấy! Có chị Lưu phụ trách ở tầng ba, chị Dương quản lý nhân sự và cả quản lý Tôn của chúng tôi nữa, những người đó đều là lão thành làm việc ở đây hơn mười năm rồi!

Tổng giám đốc Đặng phải nói mãi mới đưa được ông cụ đi, sau đó ông ấy đưa chúng tôi đến phòng làm việc trong nhà.

Lê đại sư, giờ ở đây không có ai hết, nếu có lời gì thì xin ngài cứ nói thẳng!
Tổng giám đốc Đặng nói.
Chú Lê gật đầu, giọng chú trầm xuống:
Vừa rồi cháu của tôi đi vào trong phòng em trai ngài xem xét thì phát hiện, cậu ta… đã không còn nữa rồi.


Cái gì?!
Tổng giám đốc Đặng kích động đứng bật dậy.
Nhưng điều khiến chúng tôi thấy bất ngờ là khách sạn Tuy Lai của chín năm trước đến bây giờ vẫn còn đang kinh doanh, chỉ thay đổi màu sơn và cách trang trí bên ngoài thôi.
Lúc ba chúng tôi đến đó mới biết, vì cái huyện này quá nhỏ, nên chỉ có cái khách sạn này là có điều kiện tốt nhất ở đây!
Sau khi lên xe, cậu hai Đặng bắt đầu trò chuyện với đối phương, anh ta chủ yếu hỏi về chuyện gần chỗ này có nhà xưởng nhỏ nào cần bán lại hay không. Nhưng trò chuyện được một lúc thì anh ta lại nói ra chuyện mình có đem theo nhiều tiền mặt.
Đối phương ra tay khá đột ngột, có vẻ chúng dùng một đoạn dây thừng vừa phải siết chết anh ta, trong đoạn trí nhớ cuối cùng, anh ta vẫn luôn ngửi thấy ở trong xe có mùi gì đó rất khó ngửi, giống như thứ mùi tanh trong khu bán thịt lợn của chợ nông thôn vậy.
Khi ba chúng tôi vào trong hỏi mới biết được, chẳng hiểu sao mấy ngày nay lại có một tổ điều tra đến tỉnh và vừa đúng lúc họ đang ở trong khách sạn, nhờ thế mà cái khách sạn vốn vắng khách này lập tức trở nên náo nhiệt.
Cũng may khi chúng tôi đến thì còn một phòng ở được nhiều người, bên trong có ba giường đơn, nếu đến muộn hơn tí nữa thì chắc đêm nay chúng tôi phải ngủ trong xe mất. Tuy không gian trong chiếc Wrangler này khá rộng rãi, nhưng đâu thể so sánh với giường cao gối mềm của khách sạn được, phải không?
Tôi vui mừng nói:
Quản lý Tôn của các cô hôm nay có đi làm không? Chúng tôi muốn tìm ông ấy để hỏi chút chuyện…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.