Chương 725: CHỦ QUAN KHINH ĐỊCH


Sau khi trời bắt đầu tối, tôi lấy những thứ chú ấy đã bảo mình chuẩn bị ra, chú ấy nói:
Đưa ngón tay đây!


Tôi 8không hiểu chú ấy định làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra. Kết quả chú ấy cắt một nhát rồi nặn một lố máu ra, làm tôi đau đến3 nhe răng nhe lợi.

Ha ha… Ta có phải thứ có thể bước ra ánh sáng hay không cũng không phải do mi nói là được!

Tiếng vừa dứt, một trận gió âm thổi thẳng đến mặt Đinh Nhất, may là anh ta nhanh nhẹn nên tránh được, nhưng cùng lúc đó, anh ta cũng nghe thấy một tiếng than cổ quái. Đinh Nhất biết là có chuyện nên lập tức chạy đi, nhưng đúng lúc đó hai mắt lại dần mơ hồ.
Sau khi tỉnh lại, đầu óc Đinh Nhất vẫn còn mơ hồ, anh ta nghỉ một lát rồi mới kể lại cho chúng tôi nghe chuyện xảy ra trong nhà họ Lý.
… Lúc đó Đinh Nhất trúng chiêu cũng là do khinh địch, trước đó chúng tôi nào ngờ đến chuyện bà ta có thể làm chuyện quỷ quái gì đó? Nhưng đôi khi càng không chú ý, lại càng không lường trước năng lực của thứ đó.
Đinh Nhất nghe thế thì nói:
Cậu nghĩ anh ta không biết bây giờ mẹ mình không phải là người à?

Tôi lắc đầu:
Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng nhìn tử khí thì anh ta là người tiếp xúc với bà lão nhiều nhất. Cho dù anh ta không biết sự thật, thì cũng phải biết mẹ mình có điều bất thường chứ?

Lúc đấy Đinh Nhất biết không có nhiều thời gian nên anh ta nhanh chóng phá cửa vào nhà họ Lý, nhưng khi bước vào, anh ta phát hiện lần này khác với lần trước…
Mặc dù mặt trời bên ngoài vẫn chói lọi, nhưng trong phòng giống như có một màn âm khí mỏng ngăn cách căn phòng với thế giới ngoài kia. Ánh sáng trong phòng lờ mờ, Đinh Nhất từ từ nhẹ nhàng đến trước phòng ngủ của bà Lý, định mở cửa ra xem, không ngờ lại nghe thấy tiếng ho khan phát ra trong phòng.
Phản ứng đầu tiên của Đinh Nhất là mình đã bị phát hiện, anh ta lập tức quay ra. Nhưng lúc này, lại có một giọng nói khô cứng già nua vang lên:
Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à, đâu có dễ thế?

Đinh Nhất cười lạnh:
Thứ không dám bước ra ngoài ánh sáng cũng dám to gan như thế à?

Chú Lê nghe đến đây thì hỏi Đinh Nhất:
Lúc hồn phách con bị giữ ở nhà họ Lý, có từng nhìn thấy bà lão đó mang theo pháp khí gì không?

Đinh Nhất lắc đầu:
Lúc đó suy nghĩ của con rất hỗn loạn, không nhìn rõ thứ gì cả, chỉ có thể cảm nhận được cả người bà lão đó đều là tử khí, nhưng xem bản lĩnh này, hẳn bà ta không phải là một bà lão bình thường.

Anh Lý không nói lời nào, chỉ uống chén trà đang cầm… Bầu không khí chợt trở nên gượng gạo. Cách nói chuyện như thế này là đáng sợ nhất, đối phương không nói gì, anh ta không đáp lời, bạn cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Cũng may là chú Lê nháy mắt, tôi lập tức hiểu ý nói với anh Lý:
Đúng rồi! Anh xem em này, quên không giới thiệu với anh, đây là Lê đại sư, rất nổi tiếng trong giới huyền học, bình thường hay xem phong thủy, dịch kinh bát quái, xem cát tránh hung, trừ quỷ hàng ma, không gì là không thể!

Sáng hôm sau, chúng tôi lấy cớ mạch điện trong nhà vẫn có vấn đề nên mời anh Lý đến nhà kiểm tra lại. Nhưng dựa vào vẻ mặt, chúng tôi không khó nhận ra anh ta đã biết chúng tôi gọi đến là có mục đích gì.
Sau khi anh Lý vào nhà, tôi pha một bình trà, sau đó cười với anh ta:
Anh xem, chúng ta chỉ là lầu trên lầu dưới thôi mà hôm nay lại là lần đầu anh đến nhà em nhỉ? Lần trước em đến nhà anh mượn dụng cụ, chị nhà có nói chờ anh về thì hỏi. Thật ra… đều là hàng xóm láng giềng, nếu thực sự gặp khó khăn gì, chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Chú Lê gật đầu:
Xem ra bà lão này cũng không phải Thi Sát, cũng không hoàn toàn là Hoạt Thi, có lẽ là dựa vào đạo hạnh của mình để ép hồn phách ở lại cơ thể. Nhưng tuy hồn phách đã ở lại, nhưng cũng không thể ngăn cản cơ thể đã chết bắt đầu thối rữa.


Xem ra chúng ta phải hẹn anh Lý ra nói chuyện rồi…
Tôi nói nặng nề.
Chờ đến khi tôi hiểu ra chú ấy định làm gì, thì đã thấy chú ấy dùng máu của tôi viết xong tê9n của Đinh Nhất lên tấm gương cổ rồi. Chú Lê nói, nếu chiêu hồn người bình thường thì chỉ cần ngày sinh tháng đẻ là đượ6c rồi. Nhưng không biết chính xác ngày sinh tháng đẻ của Đinh Nhất, nên không dùng được cách đó. May mà chú Lê có một t5ấm gương cổ, nghe nói là pháp khí của đại thiên sư Lưu Bá Ôn từ thời Minh để lại, có thể chiêu hồn cho người bị mất hồn phách.
Lúc này, chú bấm độn, đốt cách không một tấm bùa màu vàng, không ngờ hai chữ
Đinh Nhất
bằng máu trên tấm gương kia lại phát ra ánh sáng hồng nhạt. Sau đó chú Lê đứng đối diện với gương cổ thầm niệm chú:
Đinh Nhất mau quay về, Đinh Nhất mau quay về…

Chú ấy nói xong, tôi thấy trong gương cổ như có phản chiếu ra chút hình ảnh… Đó là một ánh mắt rất ngoan độc, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Đồng thời, tôi nghe thấy Đinh Nhất trên ghế salon ho sù sụ một trận, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Chú Lê thấy vậy thì dùng chu sa bôi lên tấm vải đỏ rồi phủ gương lại, trong nháy mắt, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết trong gương truyền ra, lông tơ cả người dựng đứng hết lên.
Cơ thể của Đinh Nhất nằm trên ghế salon đột nhiên run rẩy liên tục, giống như muốn tỉnh lại, nhưng lúc tôi đến bên cạnh vẫn không thấy anh ta có động tĩnh gì.
Tôi nhìn sắc mặt chú Lê không còn nhẹ nhàng như lúc trước, trán cũng toát đầy mồ hôi…

Sao rồi ạ? Không chiêu được hả chú?
Tôi lo lắng hỏi.
Chú Lê lắc đầu:
Thứ kia rất khó đối phó… Có điều kính cổ này của chú cũng không phải để làm màu, chú nghĩ bà ta cũng chưa luyện được bao lâu đâu.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.