Chương 763: GẶP LẠI CỐ NHÂN


Thua người không thua trận, lúc đó cho dù tôi rất sợ hãi, nhưng vẫn không thể chịu thua. Tôi không nhịn

được nói:
Có ch8uyện gì thì nói, quay cái đèn này ra chỗ khác đi, đau hết cả mắt!

Tôi cũng không nhiều lời với hắn, trực5 tiếp hỏi:
Nói đi, bắt tôi đến làm gì? Đòi tiền? Vậy thì phải khiến các người thất vọng rồi, tiền của tôi đều là mồ hôi nước mắt, chỉ sợ các người có cầm cũng không có mạng mà tiêu!

Vì ánh sáng mạnh nên tôi chỉ nhìn được từ cổ người kia trở xuống, hắn mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi màu xanh đậm. Nghe giọng có vẻ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhưng thân hình của hắn ta cũng khá, hẳn là bọn cướp có IQ cao.
Người kia nghe tôi nói vậy thì xua tay:
Cậu Trương, cậu hiểu lầm rồi, tôi lần này mới cậu đến là có chuyện nhỏ muốn nhờ cậu giúp

Tôi cười lạnh:
Lần đầu tiên tôi nghe nói có người muốn nhờ người khác giúp lại mời kiểu này đấy.

Đối phương im lặng một lúc, sau đó phất tay cho người mang đèn cường quang đi, lúc này tôi mới thực sự nhìn rõ mặt đối phương, đó là một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm không biết cất giấu bao nhiều bí mật.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ không phải gương mặt của người đàn ông này, mà là bên cạnh hắn ta còn có một nam một nữ. Người đàn ông kia chính là tên trong quen quen mà tôi nhìn thấy trong siêu thị, còn người nữ... chính là Hàn Cẩn đã lâu không gặp.
Tôi lập tức hiểu ra, chuyện này chắc chắn có quan hệ đến tập đoàn Thái Long, khó trách bọn chúng không để lộ sơ hở! mặc dù tôi nhận ra Hàn Cẩn, nhưng lúc trước thấy cô ta tỉnh lại mà không nhận ra chúng tôi nên tôi cũng không nói gì, làm như không quen biết.
Tôi chỉ tò mò người đàn ông này là ai? Nhìn quan hệ giữa bọn họ, tên này chắc chắn có địa vị cao hơn hai người Hàn Cẩn, chẳng lẽ hắn chính là ông chủ của tập đoàn Thái Long? Nếu như hắn biết trong tay tôi đang giữ bí mật quan trọng của tập đoàn Thái Long thi có lập tức xử lý tôi không?
Những vấn đề này Hồ Phàm đều cố ý không nói rõ. Mặc dù hắn không nói mình là người của tập đoàn Thái Long, nhưng từ địa vị của hai người đứng cạnh, không khó để đoán hắn là một nhân vật quan trọng trong tập đoàn kia.
Tình huống hiện tại đã rõ, tên này không muốn nói với tôi chân tướng sự việc, lại muốn tôi lên đảo giúp tìm thi thể em trai hắn, chuyện này với tôi mà nói đơn giản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Tên này cái gì cũng không nói, sự lo lắng trong lòng tôi càng lớn, nếu như là lúc trước, dựa vào chút giao tình với Hàn Cẩn, có lẽ sau khi lên đảo cô ta sẽ đối với tối hạ thủ lưu tình. Nhưng Hàn Cần bấy giờ... tôi không chắc chắn chút nào.
Cuộc đối thoại của tôi với Hồ Phàm nhanh chóng kết thúc, tôi đã từng thử thuyết phục hắn để tối về nhà lấy hộ chiếu, nếu ra nước ngoài mà không có hộ chiếu thì sẽ rất khó. Nhưng lại bị từ chối ngay, nói là vì lần này chúng tôi không đi đường bình thường.
Hổ Phàm lạnh nhạt nhìn tôi:
Không có...

Tôi tức giận! Anh không có gì còn bắt tôi đi tìm cho anh, đây không phải là nói chuyện tào lao à? Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn duy trì mỉm cười:
Nếu như thế, thì khả năng không cao, không thua gì mò kim đáy biển...

Suy tính xong, tôi cười với Hồ Phàm:
Được, tôi sẽ thử một lần... cũng không biết hòn đảo này cụ thể ở đâu?

Hổ Phàm mỉm cười, sau đó thần bí nói:
Chuyện này không cần cậu quan tâm, thuộc hạ của tôi tự sẽ đưa cậu bình yên đến đảo

Ánh mắt Hổ Phàm tối lại:
Mặc dù tôi không hi vọng như thế, nhưng có một sự thật, khả năng Hồ Vũ còn sống gần như bằng không?
Tôi gật đầu, hai tay đan vào nhau nói:
Ông có đồ gì mà em ông yêu thích không?

Hồ Phàm cười ha ha nói:
Thế mới phải nhờ đến cậu Trường chứ!

Tôi nghĩ thầm tên này quấn lấy tôi như thế, xem ra nếu bây giờ tôi nói chắc chắn không tìm được có khi hắn sẽ xử luôn cái mạng tối, nên trước mắt cứ đồng ý đã, tranh thủ chút thời gian cho chú Lê và Đinh Nhất.
Gã đàn ông kia không thấy tôi nói gì lại nói tiếp:
Được, chúng ta quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, bản lĩnh của cậu thế nào chúng tôi cũng đã biết rồi, tôi hi vọng cậu có thể tìm lại em trai của tôi, Hồ Vũ, đã mất tích mười năm trước.

Nói đến đây, tôi thấy gương mặt hắn có vẻ bị thương.
Thấy tôi mãi không nói gì, Hồ Phàm cười nói:
Thế nào, cậu Trương, chuyện này chắc chỉ như ăn một bữa sáng với cậu thôi mà?

Tôi hơi tức giận gượng cười:
Ông Hồ, nghệ của tôi là tìm xác, không biết có phải ông đã chắc chắn em trai ông đã qua đời không?

Sau đó người này nói với tôi, hắn tên là Hồ Phàm, em trai hắn Hồ Vũ, mười năm trước đã đến một hòn đảo tự nhân nhỏ ở Đông Nam Á rồi mất tích. Hơn mười năm nay hắn phái không ít người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút manh mối gì.
Nghe Hồ Phàm nói vài câu, tôi biết chuyện năm đó không thể đơn giản như thế, chủ nhân của đảo nhỏ là ai? Họ đi đến đảo đó để làm gì? Tại sao em trai hắn lại mất tích:
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
Xin lỗi cậu Trươn3g Tiến Bảo, tôi chỉ muốn xác nhận cậu và người trên ảnh là cùng một người thôi.

Tôi nghe xong càng chắc chắn đây là mộ9t vụ bắt cóc, còn có cả ảnh của tôi nữa. Thế là tôi cười nói:
Thế nào? Tôi ở ngoài đẹp trai hơn hay trong ảnh đẹp trai hơn!
<6br>
Đối phương cười ha ha:
Đương nhiên là bên ngoài nhìn sáng sủa hơn nhiều

Người đàn ông kia thấy tôi im lặng, thì cười nói:
Cậu Trương, cậu yên tâm, lần này chúng tôi mời cậu đến là để giúp đỡ, không có ý đồ gì khác?
Tôi chỉ gật đầu, không lên tiếng, chờ cậu tiếp theo của hắn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.