Chương 769: NỬA ĐÊM BỎ TRỐN
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1108 chữ
- 2022-02-07 11:31:49
Cuối cùng tôi và Mao Khả Ngọc mỗi người cũng một người, tập tễnh ra khỏi tòa nhà. Mặc dù tôi không biết lúc nãy ba người kia đã đối 8mặt với chuyện gì, nhưng nhìn nét mặt như muốn ăn thịt người của Mao Khả Ngọc, chắc đó cũng không phải chuyện vui vẻ gì.
Th3ể lực tôi cũng không tốt, lại thêm vừa nãy bị Mao Khả Ngọc bóp cổ nên bây giờ có thể cõng Hàn Cẩn ra khỏi đây đã coi như là kỳ tích9 rồi. Thấy có người đến đón, tôi lập tức nằm có người trên đất.
Sau khi về doanh địa, Mao Khả Ngọc kể lại cho Hổ Phàm chuyệ6n đã xảy ra khi chúng tôi ở trong tòa nhà. Hàn Cẩn và lão Tứ đều bị âm hồn bám vào người, liên tục đánh hắn, còn tôi... giống như đ5ồ ngốc cứ trợn mắt đứng trước gương không nhúc nhích.
Nếu như bây giờ tôi có thể im hơi lặng tiếng đi qua được lểu của Hàn Cẩn, chạy vào trong rừng, đến lúc đó bọn chúng có muốn tìm tôi cũng không dễ.
Tất nhiên, một mình tôi trốn trong rừng chắc chắn cũng không dễ dàng, nhưng so với bị bọn chúng lợi dụng rồi giết người diệt khẩu thì còn tốt hơn! Hơn nữa, chỉ cần tối kiên trì đến khi chúng rời đảo, tôi có thể tìm kiếm cơ hội cầu cứu thuyền đánh cá đi ngang qua, đến lúc đó rời khỏi đây cũng không phải chuyện không thể.
Tính kỹ rồi, tôi chậm rãi đi đến cửa lểu, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xung quanh đều là tiếng hít thở, hầu hết mọi người đều đã đi ngủ.
Tôi lặng lẽ rút huyền thiết đao ở ống quần ra, sau đó đi ra đằng sau lều vải, nhẹ nhàng rạch một đường... Cái gọi là sắc đến
Thổi tóc tóc đứt
hôm nay tôi mới thực sự được tận mắt nhìn thấy! Không ngờ con dao thép này lại sắc thế, vải bạt phủ lều dày như thế mà nó rạch một đường ngọt lịm.
Để tránh gây tiếng động, tôi cố gắng nín thở chui từ lỗ hổng kia ra ngoài. Nhưng lúc đi ngang qua lều Hàn Cẩn, nghe cô ta ho lên, ba hồn bảy phách của tôi cũng bị dọa bay đi mất.
Tôi có cảm giác cô ta đã tỉnh dậy, nếu lúc này cô ta mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ trông thấy một kẻ rất ngốc, tay cầm dao găm đứng trước cái lều bị cắt một mảng lớn...
Tôi ngước mắt nhìn hắn:
Mày là ai? Tao quen mày à? Đừng nói kiểu như hai chúng ta rất thân với nhau vậy, tạo mệnh lớn cũng không liên quan đến mày!
Hổ Phàm thấy tôi giận thật thì vội điều đình:
Gặp nhau là hữu duyên, Mao đại sư không có ý gì, cậu Trương hiểu lầm rồi!
Tôi vừa định nói, lại cảm giác trên tay đau nhói, cúi xuống, hóa ra bác sĩ đang xử lý mấy mảnh thủy tinh trên tay tôi. Lúc này Hàn Cần và lão Tử cũng dần tỉnh lại, nhưng không có chút ấn tượng gì với chuyện nhìn thấy chiếc gương.
Thời gian như ngừng tại đó, tôi nhìn chòng chọc vào lều Hàn Cẩn, sợ chỉ một giây sau cô ta sẽ lao ra khống chế tối. Nhưng tôi chờ mãi cũng không có chuyện gì xảy ra, đêm vẫn yên lặng như cũ, có mấy tiếng lầm bầm trong lều khác, cũng vẫn vui vẻ như thế.
Tôi cố gắng trấn tĩnh mình, sau đó chậm rãi... từng bước... đi ra khỏi ranh giới doanh địa, đến khi vào sâu trong rừng, tôi bắt đầu chạy như điên, hận không thể chạy đến bên kia trái đất, cách xa cái doanh trại này.
Hôm đó tôi cũng không biết mình đã chạy bao lâu trong rừng, đến khi cả người đầy mồ hôi, cái lạnh thấm vào cơ thể, hai chân không còn chút sức nào, tôi mới tìm một tảng đá khá khô ráo nằm ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn hai bàn tay đẩy vết thương, lòng rất khó chịu, không muốn nói gì. Khi Hồ Phàm nghe đoạn tôi đứng trợn mắt trước gương, thì hỏi tôi đã nhìn thấy gì.
Tôi vẫn tức giận, nên lạnh lùng nói:
Chắc là cũng thấy gì đó... nhưng tôi vừa hoàn hồn đã bị Mao đại sư ném từ tầng trên xuống, bây giờ đầu óc hỗn loạn, không nhớ được gì hết
Hổ Phàm nghe hiểu ý bên trong, hắn lập tức cho bác sĩ tùy thân đến khám cho tôi, xem có ảnh hưởng gì đến đầu không. Mao Khả Ngọc đổ thêm dầu vào lửa:
Không phải mệnh mày rất lớn à? Chỉ mấy vết thương nhỏ này đã muốn sống muốn chết?
Trải qua chuyện vừa rồi, tôi cảm thấy cả người đau nhức, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Nếu còn tiếp tục thế này, kiểu gì tôi cũng bỏ mạng ở đây! Quay lại lều vải, khó ngủ lăn qua lăn lại, tại cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài...
Đến khoảng ba giờ sáng, tôi từ từ ngồi dậy, sau đó im lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng lầm bầm từ lểu khác.
Trước đó tôi đã quan sát kỹ vị trí lều vải này, đằng sau chỉ có lều của Hàn Cẩn, sau đó nữa là rừng rậm.
Tôi nằm mơ, hầu hết đều là bị mấy con quái vật kỳ lạ truy sát, chạy trốn chật vật, mấy lần suýt chết. Có lẽ vì đã quá mệt mỏi, lại ngủ trên tảng đá cứng nên mới liên tục gặp ác mộng...
Lăn qua lăn lại một chút, tôi rơi từ cục đá xuống, lập tức cảm giác đầu óc quay cuồng, không biết mình đang ở đâu... mất một lúc mới ngồi dậy được.
Trời đã sáng, mới sớm mà nơi này đã đọng rất nhiều sương, quần áo trên người tôi đã ướt đẫm từ lâu. May mà ở đây không lạnh, có khi còn hơi oi bức, khó chịu.
Tôi cúi đầu, thấy trong tay mình vẫn dao thép, có lẽ nó là thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn lúc này cho tôi. May mà đêm qua cũng không có mấy loại rắn rết côn trùng chuột kiến gì đó cắn, hoặc do âm khí trong người tôi khiến chúng không dám đến gần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.