Chương 771: CHIẾC ĐỒNG HỒ BỎ TÚI MÀU VÀNG


Tên kia nhận ý của gã to con, túm cổ nhấc tôi lên, sau đó cười xấu xa nói bằng tiếng Anh với tôi:
Mày là du khách?


Tôi giả vờ vô tội gật đầ8u:
Đúng thế


Tên kia cho tôi một đòn vào mạn sườn, đau đến nổ đom đóm mắt.
Không ngờ mấy tên đó nghe xong đều nhướng mày, xem ra chúng biết tôi đang nói đến Hồ Phàm.
Sau đó chúng không nói gì mà trói gô tội lên, có lẽ trong mắt chúng, Hồ Phàm đã bắt cóc tôi thì nhất định tôi sẽ có tác dụng.
Tôi thầm buồn bực! Nếu biết chúng cũng tìm nước ở đó, tôi thà chịu khát thêm một lúc để chờ chúng đi rồi mới tính tiếp.
Tuy không hiểu chúng nói gì, nhưng nhìn biểu cảm thì giống như đang bàn bạc về tôi... Không phải là đang bàn xem có nên xử tôi tại chỗ hay không đấy chứ?!
Cái cảm giác mạng sống của mình nằm trong tay kẻ khác không hề dễ chịu gì, xem ra hòn đảo này không hợp với bát tự với tôi rồi. Nếu còn có thể sống để rời khỏi đây, chắc chắn tôi sẽ không quay lại nơi quỷ quái này nữa.
Lúc này, hình như mấy người Đức kia đã thảo luận xong, chúng nhanh chóng quay lại chỗ tôi. Trong đám người đó có một kẻ dùng tiếng Anh hỏi tôi, ai đã bắt cóc tôi đến đây? Đương nhiên tôi không thể nói thật là tập đoàn Thái Long được! Thế nên tôi chỉ có thể thành khẩn miêu tả cho chúng ngoại hình của đám Hồ Phàm.
Tôi nhanh chóng bị chúng đua tới rừng cây gần chỗ cắm trại, nếu so sánh với đám Hồ Phàm thì mấy tên người Đức này bủn xỉn hơn nhiều, bốn năm gã to con chen chúc trong một cái lều quân dụng, đừng nói là giường xếp, đến túi ngủ cũng không có một cái.
Về phần
khách
như tôi bị chúng mới về thì khỏi phải nói, bị treo thẳng lên cây!! Lúc trước ở cùng đám Hồ Phàm, tôi còn được chọn mấy thứ đồ hộp này nọ, còn ở đây thì tôi chỉ có thể nhìn chúng ăn mà thôi.
Sắc trời tối dần, mấy kẻ này còn vui vẻ giải trí, còn kẻ bị treo trên cành cây là tôi đây lại bị hành hạ. Bụng đói đến dán vào lưng không nói, hai tay cũng tê dại đến mất cảm giác.
Tên này ít gì cũng phải cao đến một mét chín, hai nắm đấ3m như hai cái bình trà. Vừa rồi cả nắm đấm rắn chắc của gã đánh vào xương sườn làm tôi đau đến mức co quắp cả người.
Sau đó hắn dùng thứ tiế9ng Anh không lưu loát hỏi tôi:
Nghĩ kỹ rồi trả lời, mày là du khách ?

Tôi cố gắng đứng thẳng, sau đó thở một hơi dài để giảm bớt cơn đau ở6 xương sườn, rồi nói bằng tiếng Anh với hắn:
Tôi bị người ta bắt cóc đến đây làm du khách

Những người này là ai? Bọn chúng đến hòn đảo này với mục đích gì? Có phải cũng giống như Hồ Phàm, đến đây tìm thứ kia không?
Tôi nghe chúng nói chuyện, hình như là tiếng Đức, mặc dù không hiểu gì lắm, có lẽ chính vì thế nên chúng mới nói năng không hề cố kỵ...
Chỉ thấy chúng đang huyền thuyền gì đó, có lúc còn cãi nhau, xem ra là bất đồng ý kiến. Tôi mãi mới tìm được cơ hội trốn đi, sao vừa ra khỏi ổ sói đã vào phải miệng cọp rồi?
Tên kia lại định cho tôi một đấm thì bị gã to co5n ngắn hại, sau đó hắn ra hiệu thả tôi ra!
Dưới sườn đau nhức, hắn vừa buông tay thì tôi đã ngã ngồi trên đất.
Tôi đoán cú đấm của hắn đã khiến xương sườn bị gãy rồi, tôi vừa cố nhịn đau đớn, vừa hỏi thăm mẹ hắn!!
Nói vậy thì đây là một chiếc đồng hồ cổ, khó trách hắn lại coi nó như bảo bối, nhưng nếu đã là đồ cổ quý báu thì sao còn đem đến hòn đảo hoang này? Chẳng lẽ thứ này có liên quan đến bí mật năm đó?
Nghĩ lại cũng có thể, lúc trước tên chỉ huy người Đức kia cũng rất coi trọng thứ này, cất nó trong két sắt mà. Nếu như nó chỉ là một chiếc đồng hồ bỏ túi bình thường thì dù cho quý giá, hắn cũng sẽ đeo trên người chứ không phải cất nó trong két sắt.
Nghĩ vậy, tôi càng cảm thấy hứng thú với cái đồng hồ kia hơn, gã người Đức này và chỉ huy kia có quan hệ thế nào, sao hắn lại có thứ này chứ?
Trong lúc đó, tôi thấy tên người Đức cầm đầu lấy một cái đồng hồ bỏ túi màu vàng ra cẩn thận vuốt vuốt, tôi thấy chiếc đồng hồ đó rất quen mắt, nhưng không nghĩ ngày ra được đã thấy ở đâu.
Dường như gã cầm đầu kia rất coi trọng chiếc đồng hồ này, gã quan sát kỹ lưỡng, có lúc còn đưa cho người bên cạnh xem, nhưng kẻ kia cũng chỉ cần một chốc rồi trả lại.
Đột nhiên, có một tia sáng lóe lên, tôi đã nhớ ra mình nhìn thấy chiếc đồng hồ này ở đầu rồi! Đó không phải là chiếc đồng hồ được sĩ quan người Đức cất trong két sắt mà tôi và người trẻ tuổi kia đã nhìn thấy ổ ảo cảnh trong gương à?
Những tên người Đức này ăn uống no nê xong thì lăn ra ngủ, chẳng tên nào thèm gác đêm, dường như không hề có chút lo lắng đề phòng nào với tôi.

May mà âm khí trên người tôi đủ nặng, không có con muỗi nào dám đốt, nếu không, tôi bị treo cả đêm như thế, thể nào sáng hôm sau cũng sẽ bị hút thành thấy khô.

Nhưng trong lúc tôi khó chịu không ngủ được, lại cảm nhận được có người đang lại gần mình. Mới đầu tôi tưởng là bọn Hổ Phàm, nhưng khi cẩn thận lắng nghe, lại phát hiện chỉ có một người thôi. Bước chân của người này rất nhẹ, hơi thở ổn định, hẳn không phải người bình thường.

Chẳng lẽ Hồ Phàm sao Mai Khả Ngọc đến một mình? Nếu hắn đến thật thì tối thảm rồi, có lẽ bị bắt về cũng thảm không kém ở đây, lúc tôi đang lo lắng thì bóng đèn đã chạy đến gần.

Người kia vung thứ gì đó giống bột về phía lều vải của đám người Đức trước, nương theo ánh trăng, tôi nhìn kỹ lại mới thấy rõ, vui mừng:
Chú họ!!


Chú họ quay lại làm dấu im lặng với tôi, sau đó rút dao găm chặt đứt dây thừng đan treo tôi lơ lửng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.