Chương 778: ĐOẠT XÁC HOÀN HỒN
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1163 chữ
- 2022-02-07 11:32:01
Tôi cử động cổ tay cổ chân tê cứng, sau đó đi lung tung xung quanh... Cùng lúc đó tôi cũng thầm cầu nguyện ông chú yêu quý của mình mau tớ8i đây! Nếu trước lúc tôi tìm thấy thi thể Hồ Vũ mà chú ấy còn chưa tới, rất có thể tôi sẽ bị Hồ Phàm giết chết.
Lúc tôi vừa xuống3 đây, chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã bị tên khốn Mao Khả Ngọc đánh cho bất tỉnh, giờ quan sát cẩn thận mới phát hiện, không9 gian của nơi này rất rộng lớn, nhưng nó hoàn toàn trống trải, không biết trước kia được dùng để làm gì.
Ai ngờ cái đèn này trở nên lỏng lẻo, bị tôi nắm lấy thì nghiêng sang một bên, cơ thể tôi mất trọng tâm ngã thẳng vào bức tường phía trước. Nhưng lạ thay, tôi không bị đập đầu vào tường mà lại xuyên qua tường sang phía bên kia...
Chuyện xảy ra quá nhanh, ngay khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã ngã vào một đống bụi làm bụi bặm văng tung tóe...
Tôi đi qua một cái lồng giam rất kinh khủng, bên trong có một ít vật chất màu đen giống bông, trông rất buồn nôn, nhưng tôi chắc chắn nó không phải xác người, nhìn trông nó giống mảnh da lột của con quái vật nào đó.
Khi đi đến cái lồng giam trong cùng, một bộ xương người xuất hiện, tôi biết đây chính là Hồ Vũ, người mà tôi muốn tìm kiếm.
Chắc lúc này Mao Khả Ngọc và Hổ Phàm đang phát điện, vừa rồi một người còn sống sờ sờ ở bên cạnh mà thoắt cái đã biến mất. Nhưng tôi đã vào đây trước và cũng không quan tâm được nhiều như vậy. Khi nào vào đây, có thể vào được hay không, tất cả đều phải xem khả năng của họ thôi.
Nghĩ vậy, một mình tôi chậm rãi tiến sâu vào bên trong, càng đi vào trong, cảm giác xác của Hồ Vũ càng rõ ràng, nó hẳn là ở một trong những cái lồng này...
Nhưng thật không may là khóa sắt trên cửa đã rỉ sét từ lâu, giờ nếu mà có chìa cũng rất khó mở ra được chứ nói gì đến chúng tôi chẳng có một công cụ mở khóa nào cả.
Hồ Phàm mất công thử mấy lần, cuối cùng đành phải từ bỏ, hắn bần thần đứng sang một bên. Cuối cùng Mao Khả Ngọc phải ra ngoài gọi người vào dùng dụng cụ phá khóa.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu:
Lúc trước Hồ Vũ từng trúng hai phát sóng, cho đến tận khi anh ta chết, hai viên đạn này vẫn chưa được lấy ra. Lát nữa mày có thể vào xem thử phía dưới bộ xương kia có hai đầu đạn đó hay không?
Lần này Mao Khả Ngọc câm miệng, hắn chỉ lạnh lùng nhìn thi thể trong lồng giam. Ngược lại là Hồ Phàm đột nhiên trở nên rất kích động, hắn đẩy hai chúng tôi ra rồi kéo cửa sắt trên cái lồng, muốn đi vào nghiệm chứng xem lời của tôi là đúng hay sai.
Họ nghe vậy thì chạy đến bên cạnh và nhìn vào cái lồng giam mà tôi chỉ, gương mặt lập tức biến sắc. Đặc biệt là Hổ Phàm, hắn sợ hãi lùi về sau. Cũng đúng thôi, với người bình thường thì kiểu xác chết như thế này cũng khá đáng sợ thật.
Chỉ riêng Mao Khả Ngọc nhanh chóng bình tĩnh lại và nói:
Thi thể biến thành như thế này, mày nói hắn là ai mà chẳng được!
Thành thật mà nói, nơi này quá thiếu ánh sáng, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên tường, chỉ có thể sờ soạng thử, nhưng ngoại trừ một ít rỉ sắt của chụp đèn thì chẳng có gì cả. Đáng lý ra, xác của Hồ Vũ phải ở gần đây, nhưng tôi đã đi hai vòng rồi mà vẫn không cảm giác được gì.
Mao Khả Ngọc đi ngay đằng sau tối, ánh mắt hắn ngày càng hết kiên nhẫn, đột nhiên tôi có cảm giác hụt chân, theo bản năng tôi tóm lấy một cái đèn sắt trên tường.
Suy nghĩ về điều này xon6g, tôi dựa vách tường đi một vòng, sau đó cẩn thận nhớ lại ký ức của Hồ Vũ... Năm ấy anh ta bị hai người Đức kéo vào đây, vì vết thương l5úc đó rất nặng nên nửa tỉnh nửa mê, không nhìn thấy rõ địa hình xung quanh.
Nhưng có một chuyện anh ta nhìn thấy rất rõ... Đó là anh ta bị chúng lôi vào một cái cửa có thể xoay được, hoặc có thể nói cánh cửa kia một mặt là tường, nhưng có cơ quan điều khiển có thể xoay các mặt.
Trong lúc đang phân tầm nhìn chằm chằm xác Hổ Vũ, đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng vách tường ma sát. Tôi vội quay lại nhìn thì thấy Mao Khả Ngọc với khuôn mặt xanh lét đang đi về phía mình.
Hồ Phàm cũng theo sát phía sau, nhìn thấy hắn ta, tôi chỉ vào cái lồng giam trước mặt mình và nói:
Hồ Vũ ở đây...
Tôi hắt hơi liên tục mấy cái mới ngồi dậy quan sát xung quanh, nhìn thấy ở hai bên lối đi phía trước là từng chiếc lồng hẹp! Có vẻ đây chính là nhà giam dưới lòng đất mà chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.
Có thể nơi này bị bỏ hoang quá lâu, lâu đến mức chỉ còn vài ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối, các thiết bị cung cấp điện ở đây chắc cũng giống như bên ngoài, được bật lên khi đám người Mao Khả Ngọc bật công tắc.
Qua ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn, tôi thấy xương vai của Hồ Vũ bị xích sắt xuyên qua, mười đầu ngón tay của anh ta đều có những vết rạn nứt, hẳn là do đám người Đức đó bẻ gãy.
Miệng của anh ta há rất to như đang la hét, hoặc giống như đang thở dốc... Có lẽ trước khi chết, anh ta đã phải trải qua một quá trình đau đớn kéo dài. Cho dù là người kiên cường đến mấy, ở vào hoàn cảnh chết dần chết mòn như vậy... đến người bình thường cũng khó có thể tưởng tượng được cái loại đau đớn và giày vò đó.
Nó chết có đau đớn lắm không?
Hồ Phàm thành thật hỏi tôi.
Ừ thì... cũng tạm tạm
Tôi chẳng biết phải nói với hắn thế nào, cái này mà còn phải hỏi tôi à? Chỉ cần nhìn bộ xương của Hồ Vũ là biết ngay những gì anh ta trải qua trước khi chết chẳng vui sướng chút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.