Chương 859: MỘT HỒN MỘT PHÁCH
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1271 chữ
- 2022-02-08 04:12:47
Lần này chú Lê cũng hơi nhức đầu, xem ra chú ấy cũng không biết có nên để đến tối rồi quay lại đây hay không. Lúc này tôi bèn đề nghị:
Không bằn8g bây giờ dùng ngày tháng năm sinh của Tôn Hàm để gọi hồn đi?
Chú Lê nói với sắc mặt quái dị:
Gọi hồn ở mộ cổ? Cháu cũng dám nghĩ ra..3.
Tôi lại không cho là đúng:
Không phải nói đây là một ngôi mộ giả ư, vốn không có chủ mộ mà?!
Nhưng chú Lê lại nói:
Chuyện hơn một 9ngàn năm trước ai có thể đoán chính xác được đây? Cháu cho rằng đây mới là sự thật, nhưng thực tế sự thật lại mang một dáng dấp khác...
. Tôi cũ6ng biết chú Lê nói có đạo lý, nhưng mà vấn đề bây giờ là chúng tôi đã tìm khắp hố số một và hố số hai rồi, nếu như hố số ba vẫn không tìm thấy, 5chỉ e tối nay chúng tôi thật sự không quay về được. Ai ngờ khi ba chúng tôi đi vào hố số ba, lại nghe thấy một người đàn ông đang mắng một cậu bé bốn năm tuổi, bởi vì giọng quá lớn, nên thu hút sự chú ý của không ít người. Chúng tôi đến gần xem, hoá ra là cậu bé này một mực đòi phải xuống hố cưỡi ngựa, ban đầu cha của nó còn kiên nhẫn dỗ dành:
Bên dưới đó đều là quốc bảo, không thể cho du khách tùy tiện xuống chơi được.
Kết quả cậu bé kia lại vùng vằng không nghe:
Vậy vì sao anh trai kia có thể xuống chơi, anh ấy còn đang cưỡi ngựa kìa!
Cha của đứa trẻ kia nhìn thoáng qua dưới hố, nào có anh trai nhỏ nào đang chơi đâu, vì thế anh ta trách mắng con trai:
Sao con còn nhỏ mà lại nói dối thế! Không thể vì mình muốn đi xuống chơi mà tuỳ tiện dối lừa người lớn nhé!
.
Chú Lê nghe xong lập tức lườm tôi:
Khỉ ấy! Trong đây là nước mắt trâu...
Tôi cầm lấy mở ra ngửi thử, sau đó cau mày nói:
Hồi rình...
. Chú Lê vội vàng cướp về:
Đừng làm đổ ở đây chỉ có chút xíu, cũng chỉ đủ ba chúng ta bôi lên mí mắt thôi.
Tôi nghe thể thì cười hỏi chú:
Vậy tại sao vừa rồi chứ không lấy ra?!
Đầu tiên thằng bé dưới hố sửng sốt, sau đó nhìn tôi bằng vẻ mặt vô tội và nói:
Đâu ai nói là không thể xuống dưới chơi đâu ạ!
Tôi nghe thể thì thầm nghĩ, đó là vì không ai nhìn thấy cháu, cho nên tất nhiên không ai quản cháu rồi! Thằng nhóc nhà cháu còn chơi rõ hăng, không biết cha mẹ mình đều sốt ruột đến điên rồi à?
Bé trai nghe thể thì òa khóc, vừa khóc còn vừa nói:
Cha không nói lý lẽ! Cha là người xấu...
Trang nhất thời hiện trường không khí rất xấu hổ, mặc dù mẹ của đứa trẻ vội lấy đồ ăn ra dỗ nó, nhưng đứa bé này lại càng khóc càng đau lòng, uất ức nhìn cha của mình.
Cậu bé nhìn tôi cái hiểu cái không, sau đó rụt rè nói:
Không muốn...
Tôi tươi cười xoa đầu nó:
Vậy là đúng rồi! Chú cũng tin cháu là đứa trẻ ngoan...
Lúc này mẹ của cậu bé thấy tôi chỉ dăm ba câu đã khiến cho con mình nín khóc, thế là tỏ vẻ cảm kích nói với tôi:
Cám ơn cậu! Không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà rất biết cách dỗ trẻ con.
Nói nhảm! Bối sớm thì chưa tìm được hồn phách của đứa trẻ kia, nước mắt trâu đã bay hết rồi! Thứ này chỉ có chút xíu vậy thôi...
Chú Lê nói như bảo bối.
Tôi nghe thể thì ra vẻ chế nhạo:
Xem cái bộ dạng keo kiệt của chú kìa! Không phải chỉ là nước mắt trâu thôi ư? Quý giá đến vậy cơ à?
Không ngờ chú Lê cứng cổ nói:
Đâu chỉ quý giá! Đây quả thực là ngàn vàng không đổi, chỉ chút xíu này là lần trước chú đòi sư huynh đấy, bằng không chú cho cháu một vạn nhân dân tệ, cháu đi thương lượng với trầu thử, bảo nó khóc ra cho cháu một ít...
Tôi bĩu môi:
Được được được, bảo bối của chú quý giá nhất được rồi chứ! Mau bôi lên cho bọn cháu đi, không lát nữa một hồn một phách của đứa bé kia lại chạy rông đến đâu không biết.
Chú Lê bật cười ha hả:
Việc này cháu khỏi lo, nếu nó đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ đứa trẻ kia đánh rơi linh hồn ở đây, một hồn một phách đó chắc hẳn sẽ không chạy đi chỗ khác được, chẳng qua lúc này du khách hơi nhiều, chúng ta phải chờ thêm một chút...
Tôi hơi xấu hổ cười nhẹ:
Không có gì, bình thường tôi khá thích trẻ con.
Nói xong câu nói trái lương tâm này, tôi lập tức thoát khỏi hiện trường, chạy nhanh về chỗ nhóm chú Lê. Cơ bản có thể khẳng định cậu nhóc Tôn Hàm ở hố số ba này, chỉ là ba chúng tôi tạm thời không nhìn thấy nên không biết phải đi đâu để tóm lấy một hồn một phách của thằng nhóc này về.
Ai ngờ đúng lúc này chú Lê lại lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ, quơ quơ ở trước mặt chúng tôi nói:
Biết nó ở gần đây thì dễ rồi, cũng may chú đã chuẩn bị trước ...
Tôi nghi ngờ nhìn bình sứ nhỏ trong tay chú:
Trong này là thứ gì? Không phải lại là chu sa trộn máu chó gì đó chứ!
Lúc này ba chúng tôi liếc nhìn nhau, xem ra chắc là bé trai kia đã nhìn thấy thứ gì đó mà người lớn chúng tôi nhìn không thấy rồi. Vì thế tôi vội lấy ảnh của nhóc Tôn Hàm chụp lúc tới đây chơi trong điện thoại ra, sau đó đi đến trước mặt bé trai còn đang nức nở hỏi:
Cậu bạn nhỏ, người cháu nhìn thấy có phải anh trai nhỏ này hay không?!
Cậu bé cố nức nở vài cái, giương mắt nhìn về phía di động của tôi, tiếp theo nó lập tức nói to:
Chính là anh ấy! Anh ấy đang chơi ở dưới kìa! Vì sao anh ấy có thể đi xuống mà cháu không thế chứ!
Tôi bèn nhẫn nại giải thích cho nó:
Bởi vì cậu ấy là trẻ hư, không nghe lời cha mẹ nên chạy lung tung! Cháu cũng muốn làm trẻ hư à?
Sau đó chúng tôi chờ đến khi du khách ở đây hơi vãn, lúc này mới nhanh chóng bối của quý nước mắt trâu của chú Lê lên mí mắt, lúc mới bôi lên cũng không cảm thấy có thay đổi gì quá lớn.
Nhưng khi tôi nhìn lại xuống hố lần nữa, quả nhiên thấy một bé trai mặc đồ thể thao màu xanh da trời, đang chơi rất vui vẻ ở dưới! Vì vậy tôi bèn đi đến bên cạnh hồ, sau đó nói nhỏ với thằng nhóc kia:
Này! Ai cho cháu đi xuống dưới chơi hả?!
Lúc này tôi trầm mặt, nói với nó bằng giọng điệu nghiêm túc:
Tôn Hàm, có phải cháu nên về nhà rồi không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.