Chương 867: NGƯỜI CHẾT RỐT CUỘC LÀ AI


Hồ Lệ Bình lúc này đã tháo tấm khăn lụa bọc kín mít trên đầu ra, mái tóc đen nhánh đẹp đẽ rũ xuống phía sau lưng cô ta. Tôi thầm nghi n8gờ, buổi sáng khi Hồ Lệ Bình ra ngoài bọc kín mít như vậy, chẳng

lẽ là do chưa chải đầu trang điểm ư? Tuy nhiên sau khi chị ta3 xuống xe, lúc vô ý quay đầu lại khiến tôi kinh ngạc đến cả buổi cũng nói không nên lời...
Đinh Nhất nghe thế thì cau mày lại nói:
Cô ta không phải Hồ Lệ Bình? Vậy cô ta là ai?


Cô ta... sao lại là Đỗ Tiểu Lôi chứ?!!
Tôi lẩm bẩm tự nói.
Cuối cùng chúng tôi lấy lý do là trước đó có nghiệp vụ do chị ta phụ trách, hỏi ngân hàng số điện thoại mà Hồ Lệ Bình để lại trước khi từ chức. Nhưng gọi đi mới biết, số đã ngừng hoạt động.
Lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra cho tới nay, người mất tích ấy lại là Hồ Lệ Bình, mà không phải Đỗ Tiểu Lôi... Nhưng Đỗ Tiểu Lôi lại đã chết một trăm phần trăm rồi! Nếu không thì tàn hồn từ đầu ra chứ? Nhưng Đỗ Tiểu Lôi bên cạnh Tống Bằng Vũ là thế nào đây?
Vì thế chúng tôi lập tức lái xe đến nhà chú Lê, kết quả mới vừa vào cửa đã nhìn thấy chú Lê đang bận rộn trong phòng bếp, chú ấy thấy chúng tôi tới thì cười ha hả:
Mũi thính thật đấy! Chú vừa định gọi mà mấy đứa đã tự mình nghe mùi mò tới rồi à?

Bây giờ tôi chẳng có lòng dạ ăn cơm, vì thế đi vào nói luôn với chú ấy:
Vụ nhân bánh bao có kết quả rồi!
Chú ấy vừa nghe thì vội đặt thứ trong tay xuống, sau đó lau tay rồi rời khỏi nhà bếp hỏi:
Chuyện là thế nào?
Vì thế tôi kể lại một lượt toàn bộ tình hình vụ án đến bây giờ cho chú Lê, chú ấy nghe xong cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói sâu xa:
Theo như lời cháu nói, tàn hồn trên xương trắng chắc chắn là của Đỗ Tiểu Lôi, nhưng bây giờ cô ta lại vẫn sống sờ sờ?

Chẳng lẽ là Hồ Lệ Bình phẫu thuật chỉnh hình thành Đỗ Tiểu Lôi? Không đúng! Cho dù là phẫu thuật chỉnh hình cũng không thể chỉnh giống nhau như đúc được, lại nói, có người phụ nữ nào đi chỉnh hình còn nhất định phải chỉnh thành dáng vẻ của tình địch mình không hả?
Lúc tôi nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra nổi, Đinh Nhất lại nhắc nhở tôi:
Có cần đi hỏi sư phụ tôi thử không? Có lẽ ông ấy sẽ nghĩ ra được một khả năng hợp lý.

Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi khiếp sợ,9 bèn vội hỏi:
Sao vậy?

Người đó... Người phụ nữ đó không phải Hồ Lệ Bình!
Tôi kinh ngạc đến nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
T6rong trí nhớ của Đỗ Tiểu Lôi, tôi đã từng thấy Hồ Lệ Bình, đó là một người đàn bà trung niên mang khí chất hoàn toàn bình thường, nhưn5g trước mắt, người phụ nữ từ trên xe bước xuống này rõ ràng là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi mà!
Nếu dựa theo suy nghĩ của chú Lê, vậy thì mọi chuyện có thể thông suốt rồi, sở dĩ bọn họ xử lý thi thể như vậy, có lẽ chính là bởi vì nguyên nhân này...
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn có một nghi vấn, vì thế tôi bèn hỏi chú Lê:
Cơ thể mà còn có thể cưỡng ép trao đổi ư? Trao đổi linh hồn của một người với một người khác?
Chú Lê nghe xong lắc đầu:
Chắc chắn là cưỡng ép không được! Chú từng nghe sư phụ nói về cách này lúc trẻ, lúc làm phép cần cả hai bên đều cam tâm tình nguyện mới có thể hoàn thành, giữa lúc đó mà hai bên có phần do dự cũng sẽ không thành công.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lật tư liệu của Tổng Bằng Vũ trong tay ra, trên đó cũng có tóm tắt về Hồ Lệ Bình, cô ta làm việc ở một ngân hàng trên đường Thanh Niên, vì thế tôi quay sang nói với Đinh Nhất:
Đi, đến cơ quan của Hồ Lệ Bình...

Bởi vì trên tư liệu nói Hồ Lệ Bình là nhân viên quản lý của ngân hàng này, cho nên sau khi đến, chúng tôi chỉ đích danh muốn tìm Hồ Lệ Bình để xử lý nghiệp vụ. Kết quả nhân viên ngân hàng lại nói cho chúng tôi biết, nửa năm trước Hồ Lệ Bình đã từ chức rồi, còn về việc tại sao chị ta từ chức thì nghe nói là vì nguyên nhân sức khoẻ...
Tôi gật đầu:
Chính là vậy! Cháu nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra rốt cuộc chuyện này là thế nào?!


Nếu trước đó bọn họ đã trao đổi cơ thể thì sao?
Chú Lê đột nhiên bật ra một câu như vậy.
Đổi cơ thể: Đổi như thế nào? Thứ này còn có thể đổi như đổi sim di động ư?
Tôi tỏ vẻ không tin. Tuy nhiên không ngờ chú Lê lại gật đầu nói:
Ý nghĩa không khác cho lắm! Nếu thật là như vậy, phía sau bọn họ tất có cao nhân chỉ điểm.

Ngay cả Đinh Nhất luôn luôn bình tĩnh mà sau khi nghe thể cũng lộ vẻ ngạc nhiên, tôi thì càng khỏi phải nói, trái tim như phải chịu mười nghìn điểm bạo kích! Sao có thế? Sao có thể chứ!! Tôi rõ ràng cảm nhận được ký ức tàn hồn của Đỗ Tiểu Lôi trong đống xương cốt kia mà? Chuyện này chắc chắn không sai sót được!
Tuy nhiên ngay trước mắt, Đỗ Tiểu Lôi vẫn sống sờ sờ bước xuống ô tô của Tổng Bằng Vũ, khoẻ đến không thể khoẻ hơn! Vậy người phụ nữ trước kia bị nấu chín cho chó ăn là ai? Vô số nghi ngờ xoay quanh trong lòng nhưng tôi vẫn không tìm ra rốt cuộc là có vấn đề ở đâu?! Cuối cùng chúng tôi chỉ có thể nhìn Tống Bằng Vũ và Đỗ Tiểu Lôi cùng nhau đi vào tòa nhà của công ty họ... Tôi và Đinh Nhất ngồi trong xe im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là anh ta mở miệng nói trước:
Trước hết khoan hãy nghi ngờ bản thân, tôi tin ký ức tàn hồn mà cậu cảm nhận được sẽ không hề sai, vấn đề hẳn là ở cái cô Đỗ Tiếu Lôi còn sống hiện giờ.
Nghe anh ta nói như vậy, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
Đúng vậy! Nếu nói người cùng Tống Bằng Vũ ra vào có đôi là Đỗ Tiểu Lôi, vậy bây giờ Hồ Lệ Bình đã đi đâu?!

Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới trong ký ức của Đỗ Tiểu Lôi, Hồ Lệ Bình đã từng hỏi cô ta, nếu hai người các cô trao đổi, cô ta có bằng lòng hay không? Lúc ấy tuy Đỗ Tiểu Lôi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói cô ta đồng ý, miễn là có thể có được Tổng Bằng Vũ, bởi vì cô ta thật lòng yêu người đàn ông này.

Bây giờ xem ra, có lẽ từ lúc ấy trở đi, Hồ Lệ Bình cũng đã bắt đầu nuôi ý tưởng này. Lúc trước chúng tôi còn mãi cho rằng chủ mưu giết người là Tổng Bằng Vũ, hiện giờ xem ra, không khéo hắn chỉ là đồng loã thôi...


Nếu đúng là như vậy, người chết nên coi là ai đây? Rốt cuộc là thân thể của Hồ Lệ Bình hay là linh hồn của Đỗ Tiểu Lôi?
Tôi nói với vẻ mặt ngờ vực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.