Chương 877: TRÔNG XÁC ĐÊM MƯA



Ai chết rồi.
Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng, tôi đời người, sau đó từ từ quay lại, chú Lê

đang đỡ Chiêu Tài tái nhợt đứng sau l8ưng tôi.
Chị... sao lại đến đây! Chỗ này chưa an toàn, mau tránh ra..
Tôi chột dạ nói.
Nhưng Chiều Tài lại cố chấp hỏi lại tôi:
Em vừ3a nói ai chết.

Em... vừa nãy...
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt chị ấy, sợ chị ấy sẽ hỏi vì sao tôi không cứu lão Triệu. Lúc này, những ngườ9i bị thương đang lần lượt được đưa ra khỏi xe, họ đều ngồi ở hai đầu xe, còn người ở giữa vẫn chưa thể cứu ra được.
Đội cứu hộ đang phải6 cưa đứt những thanh thép cắm vào thân xe rồi mới nghĩ được cách cứu người, nếu không, một khi những thanh thép bên trên lại rơi xuống, không ch5ỉ gây thêm thương tổn lần hai, mà những thành viên trong đội cứu hộ cũng gặp nguy hiểm.
Nhân viên cấp cứu bên cạnh thấy thể thì vội đỡ chị ấy lên xe cứu thương, định đưa đi cùng những người sống sót. Tôi không thể đi trong tình huống này được, nên chú Lê theo xe đến bệnh viện, đồng thời nếu có chuyện gì thì chú ấy sẽ báo cho tôi.
Nhìn xe cứu thương chạy ra khỏi hiện trường, tôi không rõ lòng mình có cảm giác gì nữa... Lúc này tôi quay lại nhìn thi thể lão Triệu, đội cứu hộ đã đặt thi thể anh ấy và hai người khác cạnh nhau.
Tôi không chống đỡ được, ngồi xuống cạnh thi thể lão Triệu nói:
Không biết lúc anh ấy đi... có đau đớn không?

Đinh Nhất đứng sau lưng tôi, đặt nhẹ tay lên vai tôi:
Chuyện xảy ra đột ngột, lão Triệu... chắc không có đau đớn gì đâu.

Tôi còn chưa nói hết câu, Chiêu Tài đã ngất đi trong ngực tôi...

Chiêu Tài!? Chiêu Tài! Chị!

Tôi gật đầu:
Không đau đớn... không có thì tốt rồi.
Sau khi nói xong, tôi đưa tay định kéo tấm vải trắng ra, nhưng bị Đinh Nhất níu lại:
Phải nhìn sao?

Tôi quyết tuyệt nhìn anh ta:
Chiêu Tài đã để tôi đưa tiễn anh ấy, nếu tôi không nhìn lão Triệu... đến lúc đó Chiêu Tài hỏi trong anh ấy thế nào, tôi biết nói sao đây? Chẳng lẽ nói với chị ấy, tôi cũng không dám nhìn ư...

Sau khi nhìn thấy mấy người bị thương, động tác của chị cũng chậm hơn nhiều, tôi biết chị cũng đang sợ hãi, sợ nhìn thấy thi thể của lão Triệu. Lúc này, nhân viên cứu hộ bắt đầu dùng dụng cụ của những thanh thép, rất nhanh... từng thi thể được đưa ra ngoài.
Tôi không đành lòng để chị ấy nhìn tiếp, định kéo chị ấy đi, nhưng đúng lúc này, một thi thể mặc áo thun màu lam được đội chữa cháy đưa ra ngoài, lòng tôi nặng nề, đây là điều tôi không muốn nhìn thấy nhất... Đột nhiên Chiêu Tài dừng lại, mặc dù lúc đó chị ấy quay lưng lại làm tôi không nhìn thấy nét mặt, nhưng tôi rất đau lòng. Tôi bước lên vài bước, che tầm mắt chị ấy lại, sau đó đỡ người chị quay đi:
Chỗ này giao cho em! Chị... chị ở đây cũng không giúp được gì, nghe lời...

Tôi sững người trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ từ đi về phía anh ấy... Để tỏ lòng tôn trọng với người chết, những thi thể được xác nhận đã tử vong đều có một tấm vải trắng che mặt, nhưng những tấm vải này quá đơn bạc, mấy vết thương trên người lão Triệu nhanh chóng nhuộm đỏ tấm vải trắng kia.

Không phải sau khi người ta chết đi thì máu sẽ không chảy nữa sao?
Tôi thất thần nói. Đinh Nhất bên cạnh nặng nề nói:
Chắc là lúc rút thanh sắt ra làm chảy máu.

Chiêu Tài thấy những người bị thương được khiêng xuống thì chạy đến kiểm tra, hi vọng có thể nhìn thấy lão Triệu. Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, chị ấy không thể tìm được lão Triệu trong những người này, tôi vội đỡ chị ấy nói:
Chị và chú Lê đến chỗ an toàn đợi, bọn em sẽ ở đây tìm lão Triệu! Tin em, em sẽ tìm được anh ấy...

Không ngờ Chiêu Tài luôn yếu đuối lại đột nhiên hất tay tôi ra nói:
Tránh ra! Chị sẽ tự tìm!
Chú Lê bất đắc dĩ nhìn tôi, đây chính là nguyên nhân chứ không khuyên nổi chị ấy. Tôi hiểu tính cách của chị mình, từ nhỏ đã cá tính hơn tôi, chỉ cần là việc chị ấy quyết thì có ai nói cũng vô dụng.
Đinh Nhất nghe xong, từ từ buông lỏng tay tôi, không nói nữa. Tôi biết anh ta muốn tốt cho tôi, sợ sau khi nhìn thấy thi thể lão Triệu, tôi sẽ không chịu nổi. Nhưng tôi phải thay Chiêu Tài tiễn lão Triệu đoạn đường cuối này, nếu không sau này tôi sẽ không vượt qua được khúc mắc này... Vải trắng xốc lên, khuôn mặt tái nhợt của lão Triệu xuất hiện trước mắt tôi, anh ấy vẫn đẹp trai như thế, giống như chỉ đang ngủ thiếp đi. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp anh ấy, dưới ánh nắng, bác sĩ Triệu tuấn tú sau này đã trở thành anh rể tối.

Chúng tôi cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, tôi cũng đã nghĩ đến kết cục của mỗi người, nhưng không thể ngờ được anh ấy lại ra đi như thế này?! Nếu sớm biết sẽ thành như vậy, tôi sẽ không đề nghị đi du lịch, nếu không ra ngoài, bây giờ anh ấy vẫn đang yên lành ở nhà với Chiêu Tài! Nỗi hối hận dâng đầy lòng tôi, tôi không hiểu nổi tại sao chuyện lại biến thành thế này?! Sau này Chiêu Tài phải làm thế nào? Tôi sẽ phải đối mặt với chị ấy sao đây... Nghĩ vậy, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, nếu nói kiếp người vô thường, vậy thì chúng ta cố gắng vùng vẫy sống từng ngày có ý nghĩa gì? Người như lão Triệu cũng kết thúc không yên lành thì chúng tôi sẽ thế nào đây?

Lúc này trời bắt đầu mưa nhỏ, tôi thấy trên người lão Triệu chỉ mặc chiếc áo thun cộc tay, vừa định cởi áo đắp cho anh ấy thì phát hiện mình cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.