Chương 901: NỬA ĐÊM ĐIỀU TRA NHÀ MÁY HÓA CHẤT


Tôi gật đầu:
Đúng là hơi căng, có lẽ chúng ta phải đến hiện trường vụ án xem kỹ mới biết được...


Nhưng Bạch Kiện lại khôn8g đồng ý với đề nghị của chúng tôi, vì anh ta tin rằng cảnh sát đã lục soát kỹ nơi đó, thi thể con tin chắc chắn không ở đấy.
3
Mặc dù nói vậy, nhưng nếu không tự đi xem thì tôi sẽ không hết hy vọng. Thế là tối hôm đó, sau khi về nhà, tôi gọi điện bàn bạ9c với chú Lê, hỏi chú ấy ngày mai đến hiện trường vụ án ở nhà máy hóa chất xem thử xem có được không?
Chú Lê cũng tức giận nói:
Lúc nãy cháu cũng thấy kim la bàn rồi đấy, rõ ràng là không có âm khí, chẳng qua hôm nay chúng ta đến không đúng lúc, thời điểm này rất đặc biệt...


Ngày gì ạ?
Tôi thì thầm.

Sao thế ạ? Chú đừng giật mình kinh hãi thế được không?
Tôi cũng bị chú ấy dọa giật mình theo. Chú Lê nói với tôi và Đinh Nhất:
Đi nhanh lên, hôm nay không chọn đúng lúc! Mau rời khỏi đây, nếu chậm thì chỉ sợ...

Không ngờ chú ấy còn chưa nói hết, trong lúc ba người chúng tôi đang ngẩn người thì thấy trong nhà kho trống vắng vốn chỉ có ba chúng tôi đã xuất hiện thêm năm người đàn ông nữa. Sắc mặt năm người này tái nhợt, biểu cảm nhăn nhó, trong mắt không có con người, từng thi thể cứng nhắc bắt đầu bước ra khỏi vạch phấn. Tôi thì thầm với chú Lê:
Không phải chú vừa nói ở đây rất sạch sẽ sao? Vậy năm thứ kia là cái gì vậy?

Chú Lê giảo hoạt nhìn tôi nói:
Chúng ta vào xem chắc cũng không sao đâu, nếu thực sự có chuyện, không phải cháu quen người làm quan à?

Tôi biết là chú ấy đang lừa phỉnh mình nên tức giận nói:
Đến cũng đến rồi, còn sợ cái cửa à?
Sau đó tôi đẩy cửa đi vào.

Sao họ đều chỉ về chỗ kia?
Tôi nghi ngờ hỏi. Chú Lê khẩn trương đi về phía trước, muốn nhìn rõ xem năm âm hồn này chỉ cái gì, nhưng nơi họ chỉ không có ai cả. Tôi không hiểu ý, chú Lê kiên nhẫn giải thích:
Khi xảy ra chuyện, chắc chắn ở đó có người rất đặc biệt đứng, có thể là Lý Y Đồng, cũng có thể là người mang theo Lý Y Đồng...

Tôi định đi qua kết nối với mấy hồn phách kia, nhưng bị chú Lê giữ lại:
Đừng phí sức, bây giờ họ còn chưa phải là tàn hồn, hôm nay có nguyệt thực, âm khí tụ tập cho nên mới giúp bọn họ tập trung được chút tinh phách, nhưng những tinh phách này không có ý thức, chúng ta không thể hiểu họ muốn diễn đạt điều gì...

Hôm nay là mười sáu âm lịch, ánh trăng sáng ngời, đến mức chúng tôi đi vào không dùng đèn pin... vẫn có thể nhìn thấy nét phấn vẽ năm hình người, là vị trí và tư thế cuối cùng của người chết. Ba chúng tôi đi qua đó, cố gắng không giẫm vào những vết nâu đậm trên sàn, không cần nghĩ cũng biết đó là gì... chú Lê lấy la bàn ra, nhưng kim đồng hồ không hề có phản ứng.

Nơi này bây giờ rất sạch sẽ... cháu có cảm nhận được gì không?
Chú Lê quay sang hỏi tôi. Tôi đi xung quanh, lắc đầu nói với chú ấy:
Tạm thời không có gì ạ... chỉ là cảm thấy nơi này có gì đó không hợp lý.

Lạ ở đâu?
Chú Lê nghi ngờ hỏi. Tôi nhìn xung quanh:
Cháu không nói rõ được ạ, có điều chú không cảm thấy năm người kia chết hơi kỳ quặc sao? ở đây có đến năm người chết một lúc, nhưng lại không có chút âm khí nào, không phải rất bất thường sao ạ?
Nghe tôi nói thế, chú Lê bắt đầu lo lắng, bấm ngón tay thử, sau đó kêu lên:
Hỏng rồi! Sao ta lại quên chứ?

Nhưng chú Lê lại nói6:
Muốn đi thì giờ đi luôn, có lẽ cháu còn cảm nhận được những thứ khác thì sao?
Tôi nhìn sắc trời đã tối đen, sao chú Lê còn muố5n tìm đường chết hơn cả tôi thế! Cứ phải đêm hôm khuya khoắt đến hiện trường phát hiện năm xác người, chú ấy cũng bạo gan thật. Nhưng cuối cùng, tôi và Đinh Nhất vẫn lái xe đến nhà chú Lê, chuẩn bị nửa đêm đi điều tra nhà máy hóa chất...
Nhà máy hóa chất kia dễ tìm hơn chúng tôi nghĩ, nhưng lúc đứng ngoài cổng chính nhà máy, chúng tôi vẫn hơi do dự, vì lúc này trên cửa đang dán giấy niêm phong.
Chú Lê giải thích:
Tối hôm nay có nguyệt thực, cháu xem có phải bây giờ mặt trăng đã bắt đầu khuyết rồi không!
Tôi vội ngó ra ngoài cửa sổ, phát hiện mặt trăng đã không tròn như lúc nãy. Đinh Nhất nhíu mày nói:
Tôi có thể cảm nhận được trong này âm khí đang bắt đầu tụ tập lại, không nên ở lại đây.
Chú Lê nói với tôi:
Ừ, đi nhanh lên, nhất là cháu đấy, âm khí trên người nặng như thế, chút nữa không khéo sẽ xảy ra chuyện!

Đang nói, đột nhiên tôi thấy mấy tên kia bắt đầu chuyển động, họ cũng chỉ về một hướng, nhưng chúng tôi nhìn sang thì thấy chỗ đó vẫn trống không, không có gì cả?!

Nếu đã không có ý thức, sao họ lại chỉ cùng về một hướng?
Tôi không hiểu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.