Chương 931: ĐỘNG CƠ KHÔNG RÕ


Chú Lê nghe thế thì lắc đầu nói:
Trước đừng vội, người này chết đột ngột, gã ta cố chấp như thế không khéo là còn chưa biết mì8nh đã chết. Bây giờ trong lòng gã ta không có chút oán khí nào, nhưng một

khi cho gã ta biết mình đã chết, lại còn chế3t không rõ ràng, đoán chừng lập tức sẽ biến thành lệ quỷ mang đầy oán khí.



Vậy phải làm sao đây? Cứ để gã ta tiếp tụ9c tìm như thế ư?
Tôi hỏi. Kết quả chú Lê vẫn lắc đầu:
Thế cũng không được, chấp niệm của gã ta sâu như thế, vừa đến tối là x6uất hiện tìm đồ, gã ta thì không biết sợ đâu, nhưng mà lại dọa người khác sợ chết khiếp. Hơn nữa cứ thế mãi cũng sẽ thay đổi k5hông khí ở đây, phá hỏng bố cục thu gió hút tài của nơi này.

Tôi nghe thế này cũng không được mà thế kia cũng không xong, đúng là làm người ta đau đầu mà. Nhưng chuyện gì cũng phải có cách giải quyết, vì thế chú Lê trầm tư trong chốc lát rồi nói với tôi:
Nếu muốn siêu độ hoàn toàn hồn phách của Diệp Phi thì phải biết thứ gã ta muốn tìm là cái gì, như vậy mới có thể trừ bỏ chấp niệm trong lòng gã ta, hôm nay chỉ tới đây thôi, ngày mai cháu liên hệ với Bạch Kiện thử, hỏi thăm xem vụ án của Diệp Phi có tiến triển gì chưa? Nói không chừng họ sẽ điều tra được manh mối gì đó có ích cho chúng ta!

Sau đó chú Lê dùng búa tạm thời nhốt Diệp Phi trong phòng làm việc của gã ta lúc còn sống, còn dặn dò ông chủ chân sắp tới đừng dùng lại văn phòng này, khóa kỹ cửa, chờ sau khi giải quyết xong chuyện này mới lại mở ra.
Sáng hôm sau tôi xuất hiện ở cửa văn phòng của Bạch Kiện, anh ta vừa thấy tôi tới thì hơi giật mình:
Sao cậu lại có thời gian tới đây thế?
Tôi cười hì hì nói:
Tôi đến xem vụ án lúc trước ở căn cứ CS có chỗ nào cần giúp hay không ấy mà.

Sau khi tôi kể lại tình hình cho Bạch Kiện, anh ta lập tức lấy bản đồ căn cứ CS ra xem xét, phát hiện phía Đông vừa hay chính là sân chơi trận giả của công ty, nhưng lúc ấy trong tay những người đó đều cầm súng giả cơ mà?
Bạch Kiện trầm tư một lát rồi nói với tôi:
Nếu viên đạn bay từ phía Đông tới, vậy có nghĩa tên hung thủ này cũng chỉ có thể ở trong khu vực bãi phía Đông, bởi vì xa hơn thì sẽ ngoài tầm bắn.

Tôi quay sang nhìn bản vẽ mặt phẳng rồi nói:
Vào thời gian Diệp Phi tử vong, trong khu vực kia có những ai?

Bạch Kiện làm vẻ mặt nghi ngờ nhìn tôi, cũng không nói câu nào. Tôi bị anh ta nhìn đến phát ngượng, vì thế mặt già đỏ lên:
Chủ yếu là cũng đúng lúc nhận vụ án này nên mới muốn tìm anh hỏi thăm tình hình...

Bạch Kiện vừa nghe thế thì cười khùng khục bảo:
Anh biết ngay là cậu không có việc thì lên điện tam bảo làm gì. Nói xem nào! Muốn anh giúp cậu cái gì hả?
Tôi cười hề hề:
Cũng không phải chuyện gì phiền phức lắm, tôi chỉ hỏi thăm vụ án của Diệp Phi tiến triển thế nào rồi?

Sau Bạch Kiện nói cho tôi biết, vụ án khó điều tra hơn họ nghĩ nhiều, có thể nói là một chút xíu manh mối cũng không có, Diệp Phi này đúng là chết một cách khó hiểu! Theo lý mà nói, một giám sát nhỏ của công ty hậu cần như gã ta, cũng không có bất kỳ tranh chấp kinh tế gì, cho dù nhân duyên không tốt thì cũng không xem như thù hận lớn lao, vẫn chưa tới nông nỗi một hai phải đòi mạng người như thế này. Hơn nữa việc khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là, dù gì Diệp Phi cũng coi như là lãnh đạo cấp trung trong công ty, tài khoản ngân hàng không có tiền gửi tiết kiệm thì không nói, gã ta đã sắp sửa bốn mươi rồi
mà vẫn một thân một mình, cả bạn gái cũng không có! Nếu không phải tôi nhìn thấy trong ký ức của Diệp Phi, phát hiện nhân duyên là một gã háo sắc, đúng thật là tôi sẽ nghi ngờ có phải thằng cha này bất thường ở đầu không?
Thêm nữa, nhân vật có thể sử dụng súng ngắm giết người kia tuyệt đối không phải người bình thường, từ đầu đạn lấy ra trong cơ thể của Diệp Phi, đó là viên đạn bắn ra từ một khẩu súng trường ngắm bắn tầm xa, có tầm bắn hơn 2 cây số. Mà căn cứ cá kia có diện tích hơn ba ngàn mét vuông, bên trong rải rác công sự che chắn và chiến hào, hơn nữa khi người chết ngã xuống đất đã thay đổi tư thế cơ thể, cho nên vốn không biết rốt cuộc viên đạn được bắn từ hướng nào đến.
Nghe Bạch Kiện nói tới đây, tôi lại cung cấp cho anh ta một chút manh mối, nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy Diệp Phi đi đến dưới bóng cây, mặt phía Đông lưng quay về phía Tây, chắc hẳn viên đạn xuyên từ trước ngực gã ta, cho nên vị trí của tay súng bắn tỉa là ở phía Đông...
Bạch Kiện nhớ lại:
Tất cả đồng nghiệp tham gia hoạt động trong công ty hậu cần, còn có mấy huấn luyện viên của căn cứ.


Vậy chắc chắn hung thủ nằm trong những người đó...
Tôi nói sâu xa.
Bạch Kiện gật đầu, sau đó lại lấy báo cáo điều tra về những người này ra:
Anh đã bảo đồng nghiệp sàng lọc tất cả những người trong công ty hậu cần một lượt, trước mắt vẫn chưa có chứng cứ cho thấy trong số họ có ai yêu thích bắn súng hoặc đã từng có kinh nghiệm bắn súng.

Tôi vội hỏi anh ta:
Vậy những huấn luyện viên trong căn cứ thì sao?



Họ đều là quân nhân xuất ngũ, tuy rằng kinh nghiệm bắn súng phong phú, nhưng từ sau khi xuất ngũ tới giờ lại chưa từng đụng đến súng thật!
Bạch Kiện nói.

Quả thật súng là một vấn đề lớn, theo lẽ thường, những người này không thể có đồ thật được, nhưng cũng không loại trừ có người mua bằng con đường phi pháp, cho nên vòng tới vòng lui vẫn nên tìm tòi ở manh môi là ai biết dùng súng ngắm.

Đầu tiên, Bạch Kiện và tôi dùng phương pháp loại trừ để loại ra những người không có kinh nghiệm bắn súng trong công ty, cứ như vậy người trong công ty hậu cần gần như đều bị loại trừ hết, chỉ còn dư lại vài huấn luyện viên của căn cứ. Bỏ đi người không có đủ điều kiện gây án, trong những người còn lại, chỉ cần tìm được điểm giao thoa giữa họ và Diệp Phi, cũng chính là động cơ giết người thì OK.

Nhưng với những chứng cứ trước mắt, Diệp Phi này có thân phận bình thường, cũng không tồn tại tình huống nắm giữ cái gì bí mật cả, cho nên khả năng bị người ta diệt khẩu không lớn, bởi vậy sẽ có khả năng là do báo thù.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.