Chương 12: Sống sót trên đảo hoang (1)


Lâm Âm: [Mau phũ cho mình tỉnh táo lại đi nào, bây giờ mình đang chìm vào ảo tưởng, không cách nào tự kiềm chế được.]

Phó Gia: [Là người từng trải, để mình nói cho cậu một câu, một trong ba ảo giác lớn nhất của đời người đó chính là người mình thích cũng thích lại mình.]

Lâm Âm: [Cho 32 cái like, hẹn gặp lại!]

Lâm Âm tắt máy, sau khi nhận được gáo nước lạnh của Phó Gia, cô có cảm giác tốt hơn nhiều.

Cái gọi là ba ảo giác lớn nhất của đời người gồm: Di động rung, có người gọi mình và cuối cùng là người đó thích mình.

Khi đối mặt với người mình vô cùng thích, chúng ta sẽ phóng đại từng hành động từng cử chỉ của người đó đến vô hạn. Có thể người đó chỉ vô tình nói với mình một câu nhưng mình lại vô cùng coi trọng nó. Thế nên đừng quá chìm đắm vào trong những ảo tưởng của chính mình.

Lâm Âm nhìn cửa phòng đóng chặt, hít một hơi thật sâu.

Ngủ thôi, ngủ dậy mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp.

Nhưng khi cô nhắm mắt lại thì trong đầu vẫn là những hành động của Trần Cảnh Nhiên hôm nay, Lâm Âm cảm nhận từng tiếng đập thình thịch của trái tim mình rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, bên tai là tiếng sóng biển rì rào.


Oáp!
Lâm Âm khẽ mở mắt ra, sau đó hoàn toàn tỉnh ngủ.

Chẳng phải cô đang ngủ trên giường sao, thế quái nào lại ở trên bãi cát thế này?

Trong nháy mắt đầu óc Lâm Âm bỗng tỉnh táo lại, cô biết mình lại bước vào thế giới trong mơ nên vội vàng ngồi dậy, quan sát tình hình xung quanh.

Trước mắt là biển rộng mênh mông, trên trời còn có mấy con hải âu bay ngang qua.

Xa xa là một con thuyền lớn mắc cạn, nằm cách bờ biển rất xa.

Lâm Âm quay đầu lại, phía sau cô là cánh rừng lớn rậm rạp, không thể nhìn được bên trong có những gì. Kể cả dù cô không tin mấy câu chuyện thần thoại liên quan đến tinh linh hay kì lân trắng một sừng trong rừng sâu thì cánh rừng rập rạp này vẫn cho cô cảm giác còn nguy hiểm hơn cả mặt biển mênh mông.

Tuy cô học Địa lý không tốt nhưng vẫn có thể căn cứ vào vị trí của mặt trời, hướng gió, hướng bóng đổ để phán đoán phương hướng. Xét hình dạng cây cối cùng với nhiệt độ ở đây thì có thể cô đang ở trên hòn đảo nhỏ nào đó ở vùng nhiệt đới.

Nếu quả thật là vậy thì cô lại càng không có can đảm đi vào cánh rừng đó.

Đừng nhắc tới dã thú to lớn, đoán chừng chỉ cần thấy mấy loại động vật thân mềm đã đủ làm cô sợ chết ngắc rồi.

Lâm Âm nhìn sắc trời, cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa để chuẩn bị, cũng biết sự nguy hiểm khi dã ngoại vào ban đêm cao hơn ban ngày như thế nào. Hơn nữa, trước khi bị dã thú ăn sống nuốt tươi thì có khả năng cô sẽ ngỏm trước vì đói khát.

Bỗng Lâm Âm cảm thấy có người nhìn mình, liền vội vàng quay lại nhìn về phía cánh rừng. Cô thấy có cái gì đó trong rừng đang
ngắm nghía
mình.

Đáng tiếc trong tay cô không có bất cứ dụng cụ nào có thể quan sát được tình hình trong đó. Lâm Âm lập tức đứng dậy chạy dọc theo bãi cát, cô cần cách nơi này xa một chút, mặt khác cũng muốn xem xem có phát hiện gì thêm không.

Lâm Âm mặc đồ ngủ, chân trần chạy trên nền cát.

Mặt trời càng lên cao, nhiệt độ cũng lên cao theo. Lâm Âm không có bất cứ cái gì để che chắn, phơi cả người dưới ánh mặt trời nên gương mặt cô đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lúc cô đang nghĩ xem có nên tìm một gốc cây ngồi nghỉ hay không thì một chiếc thuyền Kayak xuất hiện trong tầm mắt.

() Một loại thuyền nhỏ có 1-2 chỗ ngồi, hoạt động hoàn toàn bằng tay.

Lâm Âm nhìn chiếc thuyền này rồi lại nhìn con thuyền lớn phía xa, nếu như cô có thể chèo thuyền đến chỗ con thuyền lớn kia thì có thể sẽ tìm được một ít đồ để sinh tồn. Nếu may mắn thì có thể tìm một ít quần áo để thay bộ đồ ngủ đang mặc trên người.

Lúc này thủy triều đã rút, Lâm Âm thấy con thuyền lớn kia cách mép nước không xa nên lòng tin càng lớn.

Cô đẩy con thuyền Kayak xuống nước, hướng về phía thuyền lớn.

Tuy con thuyền Kayak này khá nặng, nhưng dưới sự cố gắng của mình, rốt cuộc Lâm Âm cũng đã đẩy được nó xuống biển.

Lâm Âm mặc kệ boong thuyền có sạch sẽ hay không, trực tiếp ngồi xuống luôn.

Lúc này cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, cô thở lấy hơi rồi quyết định xuất phát về phía thuyền lớn.

Thế nhưng, một vấn đề trí mạng xuất hiện.

Mái chèo đâu?

Không có mái chèo… chẳng lẽ dùng chân để đạp sao?

Vì sao lúc cô đẩy thuyền xuống nước lại không chú ý tới điểm này?

Lâm Âm thật sự bị sự ngu ngốc của mình làm cho muốn khóc.

Cô bất lực ngồi trên thuyền, sau đó...

Con thuyền bị sóng biển đẩy lại về bãi cát.

Lúc này, cô còn chẳng đủ sức để khóc nữa, nên dứt khoát nằm ra thuyền nghỉ.

Có chuyện gì thì cũng chờ nghỉ ngơi xong rồi nói tiếp.

Tứ chi của Lâm Âm duỗi thẳng đuột, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm cùng những đám mây trắng tinh khôi, khói xe bụi sương ở thành phố làm sao so sánh được?

Một lát sau, Lâm Âm đứng lên, phát hiện thấy có mấy cái rương bị sóng biển xô vào bờ. Cứ như thể ông trời đang giúp cô vậy.

Lâm Âm lập tức kéo hai cái rương lên rồi mở ra.

Trong cái rương thứ nhất là một đám cỏ ướt nhẹp.

Đây là cái quái gì?

Đến cái rương thứ hai, cô vừa mở ra đã lập tức lùi về sau một bước, bởi vì trong đó là những nòng súng đen bóng.

Bên trong rương có hai khẩu nòng dài và hai khẩu súng ngắn cùng hai bình rượu.

Vũ khí có rồi, nhưng cô lại bối rối.

Bởi vì cô không biết dùng súng, hơn nữa đạn đã dính nước thì có còn dùng được nữa không?

Hai bình rượu trong rương đại khái là thứ duy nhất cô có thể dùng được.

Trước mặt là đại dương mênh mông nhưng không thể uống trực tiếp nước biển được, nếu không cô sẽ chỉ càng thêm mất nước.

May mắn bình rượu vẫn được đóng kín, tuy cô không hiểu mấy chứ tiếng Anh rồng bay phượng múa trên bình rượu có nghĩa là gì, nhưng đến thời khắc nguy hiểm đến tính mạng thì cho dù cô không uống được rượu cũng không quan tâm được nhiều thứ như vậy. Một điều quan trọng nữa là, cô định dùng nó để đốt lửa.

Không biết có hiệu quả hay không nhưng trước đây cô đã từng dùng kính lúp để châm lửa, chắc thủy tinh cũng có hiệu quả như vậy.

Lâm Âm ôm hai bình rượu đi vào rừng, đương nhiên cô không dám vào sâu, chỉ định nương bóng cây che bớt ánh nắng mặt trời gay gắt.

Cô quan sát thật tỉ mỉ tàng cây trên đầu mình, xác định sẽ không có bất cứ thứ gì bất ngờ rớt xuống rồi mới dám ngồi xuống.

Lâm Âm ôm bình rượu, bàn tay vuốt ve lớp thủy tinh mát lạnh, trong đầu nghĩ xem rốt cuộc đây là giấc mơ thuộc thể loại gì.

Xem tình hình trước mắt có lẽ là sinh tồn trên đảo hoang.

Sinh tồn... đảo hoang.

Ông trời bắt một cô gái yếu đuối trói gà không chặt như cô sống thế nào đây!

Ở đây không có công cụ chặt cây, ngay cả một cái gì đó để phòng thân cũng không có.

Mặc dù có mấy khẩu súng nhưng hồi học quân sự ở trường cô còn chưa từng được sờ đến súng chứ đừng nói đến những vấn đề khác. Nếu như tính game bắn súng thì có lẽ đó là lần duy nhất cô đụng vào
súng
.

Dưới tình huống không có bất cứ một hướng dẫn cụ thể nào mà sờ vào mấy vũ khí có tính nguy hiểm cao như vậy nhất định sẽ dễ xảy ra vấn đề, không phải có câu
lau súng cướp cò
à?

Lâm Âm tức giận nghĩ, rõ ràng đây là độ khó cấp địa ngục mà! Nếu không thể cho cô trí thông minh, vậy có thể cho cô sức mạnh được không?

Quan trọng nhất là, cô đói quá!

Đột nhiên, phía sau Lâm Âm truyền đến một âm thanh sột soạt.

Lâm Âm toát mồ hôi lạnh đầm đìa, chẳng lẽ có thú hoang tới?

Cô lập tức co giò chạy về phía biển, cách mấy trăm mét mới dám quay đầu lại.

Một dã nhân râu ria xồm xoàm mặc đồ làm từ da thú đứng ở vị trí lúc trước của cô quơ quơ ngọn giáo.

Dã nhân!

Lâm Âm nhớ đến bộ tộc ăn thịt người trong
Robinson trên đảo hoang
, hai chân liền nhũn ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.