Chương 23: Bí mật lâu đài cổ (1)


Lâm Âm cho cô bạn thân một ánh mắt: sao có thể thản nhiên hỏi những câu hỏi riêng tư như vậy chứ?

Phó Gia hất mặt 8với Trần Cảnh Nhiên:
Thanh niên, đến cậu đó.

Lâm Âm nằm trên giường xoắn xuýt lên xuống, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Lâm Âm đang đi trên một cây cầu, trên trời quạ bay vòng vòng, cả thế giới bị bóng đêm bao phủ, tòa lâu đài cổ đèn đuốc sáng trưng phía trước nổi bật trên nền trời đêm.
Lâm Âm đứng dậy, cúi gằm đầu xuống, cố gắng dùng mái tóc dài che đi vẻ mặt thê thảm của mình.

Tôi... tôi về đi ngủ trước.
Nói xong Lâm Âm xoay người, nước mắt cũng mất không chế mà rơi xuống.
Lâm Âm nhìn hàng lông mi dài của Trần Cảnh Nhiên gần ngay trước mắt thì thất thần trong nháy mắt. Cô có cảm giác đôi môi của mình bị cắn nhẹ một cái, giống như đang trừng phạt cô vì tội không tập trung.
Lâm Âm nhắm mắt lại, không muốn để ý bất cứ điều gì nữa mà vòng tay ôm lấy Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm:
...

Cuộc tụ tập tan rã trong sự không vui, Phó Gia gửi tin nhắn cho Lâm Âm nói mình đã dẫn em trai về nhà, sẽ không xen vào hai bọn họ nữa. Phó Trình chọc phải ông trời nên dứt khoát ôm mông chạy trốn.
Lâm Âm cau mày hít mũi, đột nhiên sự cứng đầu của cô dâng lên, cô ra vẻ bình thường nói:
Khóc đâu, tôi buồn ngủ, ăn no rồi rất dễ buồn ngủ, a ha ha...
Thậm chí cô còn khoát tay để tăng thêm sức thuyết phục nữa.

Cô ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự.
Trần Cảnh Nhiên nghiêm túc nói.
Cô ấy và Trần Cảnh Nhiên rất xứng đôi.
Lâm Âm lảng tránh ánh mắt, nói:
À… ờm... không ngờ cậu có bạn gái rồi, chúc mừng nhé.
Nói xong Lâm Âm cũng muốn thử xem xem trong đầu mình đang chứa cái gì, cô đang nói linh tinh gì thế chứ?
Hai chị em nhà họ Phó chạy đi, chỉ còn mỗi Lâm Âm với Trần Cảnh Nhiên ngồi hai bên sofa.
Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng lúng túng.
Lâm Âm ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn đầu gối mình chứ không dám ngẩng lên. Trần Cảnh Nhiên ngồi phía đối diện, cô liếc mắt là có thể thấy được cậu.
Trong bầu không khí tràn ngập sự xấu hổ này, đột nhiên Lâm Âm đứng dậy nói:
Tôi muốn về đi ngủ.

Phó Trình không nhịn nổi liền hỏi:
Chẳn6g phải anh không hề có bạn gái sao?

Trần Cảnh Nhiên lạnh mắt, đáp:
Chẳng lẽ tôi không thể có bạn gái vào lúc cậ5u không biết sao?

Hai người về đến nhà, không nói với nhau câu nào, tự động quay về phòng ngủ của mình.
Lúc đi rửa mặt, Lâm Âm còn cố ý nhìn về phía căn phòng của Trần Cảnh Nhiên mấy lần nhưng chẳng thể nhìn ra được gì.
Lâm Âm nghe được tiếng cõi lòng 9mình tan nát.
Phó Gia cùng Phó Trình cùng bày ra vẻ mặt khó tin.
Cô cảm thấy rất khó hiểu... nếu Trần Cảnh Nhiên có bạn gái rồi thì chẳng khác nào cô đang xen vào tình cảm của người khác cả, đây là hành động vô liêm sỉ nhất cô từng làm.
Cô thật sự muốn nhào đến hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Nếu như Trần Cảnh Nhiên thật sự có bạn gái thì cô sẽ tuyệt đối không dính vào, lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Thích thì thích thật nhưng nếu đã không thể đường đường chính chính thì tiếp tục cũng đâu có ích gì?
Trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy dường như thoáng chút bất mãn, chiếc mũi cao thẳng mang theo cảm giác man mát nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi của cô, chạm vào gò má của cô.
Hai đôi môi ấm áp kề sát vào nhau.
Cô chúc mừng tên này có bạn gái, tên này lại nói cùng vui là cái quỷ gì? Nhưng hình như cũng không sai... có điều tại sao cô lại cảm thấy trái tim mình như thắt lại, đau đến mức muốn khóc?
Không được, phải nhịn, cô không thể khóc lúc này được!
Cô không nằm mơ đấy chứ...
Nằm mơ...
Phó Trình ôm ngực, ôi ôi ôi chuyện lớn như vậy mà cậu ta hoàn toàn không biết. Lại còn nói tin tức sai lệch cho chị gái, cậu ta sẽ bị phanh thây mất thôi!

Em... hình như em uống hơi nhiều rồi ôi ôi ôi… Em đau đầu quá, đi trước đây.
Phó Trình ôm bụng chạy trốn.
May mà cô xoay lưng lại rồi, Trần Cảnh Nhiên sẽ không thấy, sẽ không phát hiện ra.

Cô khóc cái gì?
Câu hỏi đột ngột vang lên.
Nhưng câu nói kia... - Đừng nói gì cả, tôi sợ tôi nghe xong sẽ bóp chết cô.
Nó khiến cô không dám hỏi ra lời.
Lâm Âm cúi thấp đầu, bàn tay liên tục túm váy mình. Hiện giờ cô không thể tỏ ra là mình đang rất khó chịu, không thể!
Bạn gái? Là Du Nhã Vân sao? Cô ấy có vẻ rất tốt.
Phó Gia nhìn Lâm Âm rồi lại nhìn Trần Cảnh Nhiên:
À... thằng nhóc kia uống nhiều quá, tôi đi xem thử xem.

Lấy cớ cũng vụng về.
Lâm Âm nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy bầu không khí ngày càng xấu hổ hơn.
Lúc này Trần Cảnh Nhiên lại trả lời lại cô:
Ừm, cùng vui.

Hành động này khiến Trần Cảnh Nhiên hơi khựng lại, một lát sau lại càng tấn công mãnh liệt hơn.
Xong xuôi, Lâm Âm mê man nhìn Trần Cảnh Nhiên thì chỉ thấy cậu nói:
Đừng nói gì cả, tôi sợ tôi nghe xong sẽ bóp chết cô.

Trần Cảnh Nhiên đứng lên, im lặng đi theo sau cô.
Một trước một sau, hai người họ ăn ý duy trì một khoảng cách, không hẹn mà cùng lựa chọn im lặng không đề cập tới chuyện vừa rồi.
Lâm Âm hơi mong đợi nhìn sang.
Trần Cảnh Nhiên ngả người d3ựa lưng vào ghế sofa, đùa nghịch xúc xắc trong tay, thản nhiên nói:
Không còn.

Lâm Âm muốn chống lại, thế nhưng sự sợ hãi đã bị bóng tối phóng đại tới cực hạn, ngay cả âm thành sột soạt phát ra khi gió thổi sượt qua cành cây cũng khiến cả người cô run lên.
Dưới cầu là dòng sông chảy xiết, tiếng nước chảy đập vào tảng đá mang theo cảm giác gai ốc. Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh ngày càng lạnh hơn.
Đây là một tòa lâu đài xây dựng bên sông, mang hơi hướng thời Trung Cổ.
Lâm Âm quay đầu lại, đằng sau cô là rừng cây đen thui như mực. Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm này lại tới nữa rồi, dường như trong cánh rừng đó có một đôi mắt đang dõi theo cô.
Tiếng kêu của một loài chim không biết tên nào đó nghe như tiếng khóc của trẻ con vang lên, trong bụi cỏ phát ra những thanh âm sột soạt như có gì đó đang bò lại gần.
Cây cầu đá trước mặt như thể đang nói cho cô biết rằng, đi về phía đó mới là lựa chọn chính xác.

Không được, bây giờ tôi rất buồn ngủ, rất rất buồn ngủ!
Cô muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng cổ tay lại bị tóm lấy, sau đó ngã vào một lồng ngực.
Lâm Âm ngẩng đầu lên thì thấy Trần Cảnh Nhiên đang chau mày. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt cô, sau đó khẽ lướt trên mặt cô, cuối cùng nắm lấy cằm cô khẽ nâng lên, ép cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình.
Ngọn đèn từ tòa lâu đài cổ kia dường như là nguồn ấm áp duy nhất ở đây, chúng đang vẫy gọi cô:
Tới đây đi, trong lò sưởi có củi đang cháy, trong nhà bếp có đồ ăn nóng sốt. Sữa nóng ấm áp sẽ sưởi ấm bàn tay nhỏ bé đang lạnh băng của ngươi. Đắp cái chăn này lên đi, ngươi sẽ cảm thấy ấm hơn một chút đúng không? Trong này không có gió lạnh, không có sinh vật kỳ lạ nào, chỉ có tất cả những điều ngươi mong muốn...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.