Chương 31: Đám cưới (4)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 887 chữ
- 2022-02-04 05:42:53
Tất cả ấm ức trong lòng đều trỗi dậy, Lâm Âm khóc thút thít nói:
Ở đây thật đáng sợ!
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lục Hợp, dường như tất cả mọ8i kiên cường trong cô đều sụp đổ. Cho dù cô trấn định cỡ nào thì khi ở một nơi xa lạ, đối mặt với những điều không quen biết, đối mặt với những điều3 kinh khủng cô vẫn sẽ sợ hãi.
Trước đó, cô không tỏ ra sợ hãi là vì không còn cách nào khác. Cô buộc mình phải tỉnh táo, tự nhủ với mình rằn9g không phải sợ. Nhưng khi nhìn thấy Lục Hợp, cô mới biết cô rất rất sợ.
Lục Hợp vỗ vỗ lưng cô an ủi,
Xin lỗi, tôi tới muộn.
Giọng anh hơi6 bất đắc dĩ,
Lúc tới đây tôi thấy cửa bị khóa trái, mất khá nhiều thời gian mới mở được cửa.
Lâm Âm bèn nói ra suy đoán trước đó của mình. Nếu C là lâu đài, B là cây cầu, thì chắc chắn phải có một con đường A để thoát khỏi đây.
Lục Hợp im lặng một lát, sau đó nói:
Alley, hẻm.
Lâm Âm gật đầu,
Phía sau từ đường có một sườn núi, đi qua sườn núi là đến đường lớn.
Hai người đi cho đến khi trời hửng sáng.
Đi dọc theo đường lớn đúng là rất an toàn, không có bất cứ nguy hiểm gì. Nắng mai chiếu xuống mặt đất, xua đi bóng tối.
Lục Hợp tìm cho Lâm Âm một cái nón lá, sau đó vòng trở lại trước cửa lớn nhà họ Vương. Lâm Âm còn có một số chuyện không rõ nên muốn quay lại tìm hiểu.
Nỗi sợ hãi của Lâm Âm lập tức biết mất, chỉ c5òn lại sự xấu hổ. Cô chỉ muốn vĩnh viễn vùi đầu vào trong ngực của người này.
Lục Hợp lau nước mắt cho Lâm Âm,
Chúng ta nên rời khỏi đây. Cô biết đường không?
Lâm Âm sững sờ, là cô gái giúp đỡ cô vào ngày hôm qua sao?
Người bán hàng rong nói tiếp:
Nghe nói nhà họ Vương này tạo không ít nghiệt, vì cưới đám di nương này mà làm ra không ít chuyện thất đức, chậc chậc.
Chết?
Ừ, cho nên tất cả những gì hôm nay đều là báo ứng.
Lâm Âm hỏi:
Vì sao cảnh trong mộng này còn chưa kết thúc?
Lục Hợp nói:
Chắc là chưa tới lúc kết thúc. Cô có manh mối gì không?
Lâm Âm chắp hai tay cầu nguyện:
Tôi không biết tên của cô, nhưng tôi hi vọng cô thể gặp lại người mình yêu trên con đường Hoàng Tuyền, cùng nhau uống canh Mạnh Bà, cùng nhau đi đầu thai, kiếp sau làm một đôi hạnh phúc, không còn cực khổ nữa.
Cầu nguyện xong, cô nhìn Lục Hợp,
Cảm ơn anh tới cứu tôi.
Lục Hợp đáp:
Là cô tự cứu cô.
Kì thực mỗi cảnh trong mộng đều do Lâm Âm tự mình phá giải bằng chính lực lượng của mình.
Khi đó cô tưởng ý của cô ấy là nhân quả báo ứng chứ không ngờ ý của cô ấy là sinh tử luân hồi.
Trong lòng Lâm Âm không nén nổi thê lương. Sự thật thì có rất nhiều chuyện chúng ta không có năng lực, cũng không có sức lực để phán kháng.
Một người bán hàng rong khác nói:
Nghe bà nhà tôi nói, cô di nương thứ mười ba này vốn đã đính hôn ở quê rồi. Sau đó nhà họ Vương phái người tới đánh nhà trai sống dở chết dở, rồi hai nhà mới hủy hôn, nhà gái gả tới nhà họ Vương.
Đúng thế đấy, tôi còn nghe nói vài ngày sau khi bị đánh thì nhà trai chết.
Không biết được thực hư sự tình ra sao, dù sao người trong cuộc cũng đã chết, chỉ còn lại lời đồn mà thôi. Lâm Âm đột nhiên nhớ đến câu nói của cô gái vào tối qua.
Luân hồi!
Lục Hợp trò chuyện với người bán hàng rong ở ven đường, người bán hàng rong nói:
Hôm qua phủ nhà họ Vương bị cháy lớn, nghe nói có không ít người chết.
Một người bán hàng rong cạnh đó nói xen vào:
Nghe nói là do một di nương đốt, chậc chậc, thật là làm bậy mà.
Ví dụ như cô rất muốn dạy dỗ vị Đại phu nhân và tên đại sư kia, thế nhưng cô lại không có năng lực. Chỉ riêng mỗi việc giữ mạng sống còn khó nói, nói gì tới chuyện khác.
Cô không biết cô gái kia làm như vậy có đúng hay không. Thế nhưng có lẽ kết cục này chính là kết cục tốt nhất đối với cô ấy.
Hai người cùng nhìn về con hẻm nhỏ cách đó không xa. Vừa khéo ở phía chéo phủ nhà họ Vương có một con hẻm nhỏ.
Đó là con đường thoát khỏi giấc mộng này sao?
Đi thôi.
Lục Hợp nắm tay cô.
Lâm Âm không đi mà hỏi lại:
Anh vẫn sẽ đi tìm tôi trong giấc mơ chứ?
Có phải Lục Hợp là người bảo vệ trong mơ của cô hay không? Cho dù là trong tình huống tồi tệ gì thì anh cũng sẽ mang đến hi vọng cho cô?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.