Chương 33: Yên lòng và không yên lòng
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1383 chữ
- 2022-02-04 05:42:50
Cô trở lại hiện thực rồi.
Ở thế giới trong mơ lần này cô lại tìm ra từ khóa giải mộng với cái trình độ tiếng Anh vô8 cùng tệ hại của mình.
A, alley, hẻm.
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, Lâm Âm nghĩ bụng, đừng nói Trần Cảnh Nhiên đi ăn một mình luôn rồi nhé?
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới cô liền đói bụng.
Khi đói bụng, cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, Lâm Âm nghĩ, cô không làm sai chuyện gì tại sao phải sợ Trần Cảnh Nhiên?
Cô siết chặt tay lại.
Khoảnh khắc cuối cùng trong mơ, Lục Hợp và cô cùng nhau rơi xuống vách núi. Sau khi cô tỉnh lại, cô về tới hiện thực. Vậy còn Lục Hợp ở trong giấc mơ, anh sẽ thật sự rơi xuống vách núi rồi chết sao?
Cô dựa người vào thành giường, trong lòng nghẹn ngào khó nói rõ.
Thế nhưng, cậu nói mình không có bạn gái.
Chuyện này…
Không có bạn gái…
Không phải là cô muốn làm mình làm mẩy, để cho một bạn nam theo đuổi mấy năm liền mà mãi không đồng ý. Cô chỉ cảm thấy tình yêu không phải là thứ khiến ai đó phải buông bỏ tôn nghiêm của chính mình để lấy lòng một người khác.
Tình cảm là chuyện nước chảy thành sông, anh thích em, em thích anh, đôi bên cùng thích nhau mới có giá trị.
Tuy mờ ám dễ say lòng người, thế nhưng vẫn phải cần có người đâm thủng sự ngăn cách kia.
Lâm Âm.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Là Trần Cảnh Nhiên.
Lúc này Lâm Âm mới nhớ tới chuyện thân mật ngày hôm qua giữa cô và Trần Cảnh Nhiên.
Đúng rồi! Cô còn có chuyện muốn hỏi Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm biết mình thích Trần Cảnh Nhiên, nhưng thích tới mức nào thì chỉ có bản thân cô biết. Có điều, phần tình cảm này tuyệt đối không phải là lí do để cô làm kẻ thứ ba.
Cô hít thở sâu một hơi, quyết định đi tìm Trần Cảnh Nhiên hỏi rõ ràng.
Không phải chỉ là một nhân vật trong mơ, một nhân vật đến giờ vẫn chưa thấy rõ mặt thôi sao?
Thế nhưng, cô lại nhớ kĩ độ ấm bàn tay của anh.
Không biết... sau khi anh rơi xuống vách núi rồi, liệu có vĩnh viễn biến mất khỏi giấc mơ của cô hay không?
Sau này… có phải chỉ còn lại một mình cô đối mặt với ác mộng hay không?
Dường như chỉ có trong ác mộng Lục Hợp mới xuất hiện. Có anh ở bên cạnh, ác mộng không còn đáng sợ nữa. Thế nhưng vừa nghĩ tới việc rất có thể Lục Hợp sẽ không xuất hiện nữa, cô không thể nào kiềm chế được sự khổ sở.
Nước mắt yên lặng chảy xuống, càng khóc càng thêm nghẹn ngào, Lâm Âm đặt hộp khăn giấy lên chăn, vừa rút khăn giấy lau nước mắt vừa khóc nức nở.
Người ta thường nói, lúc trả lời ai đó nhất định phải nhìn thẳng vào mắt của đối phương, bởi vì ánh mắt sẽ không nói dối.
Lâm Âm nhìn thẳng vào mắt Trần Cảnh Nhiên. Trần Cảnh Nhiên hơi nhếch môi, đáp,
Không có.
Câu trả lời này khiến cho Lâm Âm thở phào.
E, end, kết thúc.
Nghĩ tới mấy từ vựng tiếng Anh xuất hiện trong mộng, Lâm Âm liền cảm thấy xấu hổ9. Những từ vựng cơ bản này đều thuộc trình độ tiếng Anh cấp hai, từ đó có thể thấy được trình độ tiếng Anh của cô kém cỡ n6ào. Có điều, cũng may là trình độ tiếng Anh của cô kém, nếu vốn từ vựng của cô phong phú thì chắc đến giây phút mấu chốt s5ẽ có rất rất nhiều sự lựa chọn, như vậy sẽ lãng phí thời gian.
Hừm… Lâm Âm đột nhiên cảm thấy trình độ tiếng Anh cặn bã của mình cũng có điểm tốt.
Lâm Âm dùng khăn giấy lau sạch nước mắt nước mũi, trả lời:
Sao thế?
Mười hai giờ rồi, cô còn không dậy à?
Lâm Âm nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi. Phòng cô kéo rèm cửa sổ che kín ánh sáng nên cô không nhận biết được.
Cho dù có chết cũng muốn chết trong sạch.
Cô đứng lên mang dép vào đi ra mở cửa phòng, thấy Trần Cảnh Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy Lâm Âm đi ra, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô.
B, bridge, cây cầu.
C, castle, lâu đài.
D, death, cá3i chết.
Đi, đi ăn cơm thôi!
Trời đất bao la, ăn là lớn nhất.
Ăn xong trở về, Lâm Âm không nói với Trần Cảnh Nhiên một câu nào.
Cảm giác trên mặt mình lành lạnh, cô đưa tay lên vuốt.
Nước mắt!
Tại sao cô lại khóc?
Bị ánh mắt của Trần Cảnh Nhiên bao vây, Lâm Âm có ý muốn quay trở lại phòng, đóng cửa ngay lập tức.
Nhưng cô vẫn quyết tâm hỏi đến cùng:
Rốt cuộc cậu có bạn gái hay không?
Rốt cuộc Du Nhã Vân có phải là bạn gái của cậu không?
Cô nhớ tới mấy câu hỏi mà mọi người trả lời trong lâu đài bèn dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm, quả nhiên là đề thi đại học năm đó của cô. Bây giờ cô sắp tốt nghiệp đại học rồi, vậy mà đề thi bốn năm trước vẫn còn khắc sâu trong đầu.
Cảm giác sợ hãi khi đối mặt với kỳ thi đại học lại quay trở lại trong cô.
Có điều…
Bởi vì cô không biết phải dùng tâm thái gì để nói chuyện với cậu, cũng không biết phải đối xử với cậu như thế nào.
Cô không phải là một người con gái chủ động, nhất là độ tuổi này càng khiến cô thêm lí trí khi đối diện vấn đề tình cảm.
Những năm gần đây, đối với vấn đề tình cảm cô có hơi trì độn và sợ hãi. Sợ bị tổn thương, sợ chủ động mà không nhận được sự quý trọng.
Có điều, Trần Cảnh Nhiên gọi cô dậy để làm gì? Cô còn chưa quên chuyện ngày hôm qua đâu nên tức giận trả lời:
Không dậy!
Trần Cảnh Nhiên nói tiếp:
Tới giờ ăn trưa rồi.
Lâm Âm
hừ
một tiếng, lớn tiếng trả lời lại:
Không ăn!
Du Nhã Vân không phải là bạn gái của cậu?
Lâm Âm tin câu trả lời này là thật, đại khái là vì những hiểu biết về con người Trần Cảnh Nhiên trong quá khứ, cùng với thời gian sống chung vừa qua khiến cô tin Trần Cảnh Nhiên.
Nếu Trần Cảnh Nhiên không bắt cá hai tay thì cô yên tâm hơn một chút rồi.
Trong nhận thức của Lâm Âm, cho dù cô có thích cỡ nào đi nữa thì cũng không thể làm kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác, nếu không sẽ xúc phạm tình yêu. Nếu Trần Cảnh Nhiên thật sự có bạn gái thì cô sợ cô sẽ xúc động mà xiên chết Trần Cảnh Nhiên mất.
Cô vốn đã dự tính sẵn kết quả tệ nhất rồi. Nếu Trần Cảnh Nhiên nói mình có bạn gái rồi, cô nhất định sẽ đạp cậu ta vài cái, sau đó dọn đồ đi.
Từ nay về sau, núi cao sông dài, không gặp lại nhau.
Cô cảm thấy Trần Cảnh Nhiên cũng thích cô. Từ trong ánh mắt của cậu nhìn cô khi đang ăn, từ trong nụ cười của cậu khi trêu chọc cô, cô có thể cảm nhận được điều đó.
Giác quan thứ sáu của cô như đang mách bảo: cậu ấy cũng thích mày đấy!
Có điều, trốn tránh tránh né hiện thực đại khái là nhược điểm lớn nhất trong tính cách của cô.
Nếu Trần Cảnh Nhiên cũng thích cô thì tại sao cậu lại không nói thẳng ra?
Cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Phó Gia.
Một người là người cậu ngày ngày thương nhớ. Một người là người đêm đêm bầu bạn với cậu. Liệu cậu có thể phân rõ tình cảm của mình dành cho họ không?
Sự tồn tại của Lục Hợp giống như một người bảo vệ, sự tồn tại có thể khiến cho cô yên tâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.