Chương 55: Ở nơi nào gặp anh? (3)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1363 chữ
- 2022-02-04 05:43:10
Thậm chí cô còn có một vài suy đoán vượt quá hiểu biết, nhưng lại không dám xác nhận.
Thế giới trong mơ hôm nay là thế giới dưới đáy nước. <8br>
Lâm Âm chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy
mình
tỉnh lại từ trong lòng một người đàn ông. Chuyện này xảy ra lúc nào? Vì sao cô không hề có ấn tư3ợng?
Lâm Âm vội vã ngồi xuống bên cạnh, chằm chằm quan sát tiến triển để xem mình đã bỏ lỡ điều gì.
Nhưng… tất cả đều là trong mơ, Lục Hợp chỉ là một người mà cô tưởng tượng ra, là hình ảnh chấp niệm trước đây của cô đối với Trần Cảnh Nhiên.
Hiện giờ cô đã được như mong muốn, cho nên thế giới trong mơ bắt đầu bình thường lại rồi sao?
Vậy thì, có phải Lục Hợp sẽ được đóng kín vào trong trí nhớ của cô, không bao giờ xuất hiện nữa không?
Hai người bắt đầu hành trình chạy trốn.
Lâm Âm xem đến đây thì mới biết nội dung mà mình quên là gì, những chỗ cô không hiểu cũng có được lời giải thích.
Ở trong mắt Băng Di, cô và Hậu Nghệ nảy sinh tình cảm rồi cùng nhau bỏ trốn.
Trước đó, Phó Gia đã tiến hành giáo dục bài học tình yêu với Phó Trình, yêu cầu cậu dọn về ký túc xá ở trường, không cho cậu ở lại đây làm bóng đèn.
Hừm…
Tuy Lâm Âm không nỡ xa em trai Phó Trình hiền lành, nhưng đối với việc sắp có thế giới riêng của hai người, cô không có lương tâm mà có chút mong chờ.
Cô nghiêng đầu, thấy Trần Cảnh Nhiên đang nhìn mình với vẻ mặt nghi ngờ.
Cô phải giải thích như thế nào với Trần Cảnh Nhiên đây? Vì cảm thấy sắp mất đi một người giống cậu ở trong mơ mà đau lòng suốt cả đêm?
Những chuyện rối loạn này bị cô tổng kết lại thành: Mơ thấy một giấc mơ rất buồn!
Sau khi
cô
tỉnh lại, thấy khu9ôn mặt của người đàn ông thì ngẩn ra vài giây.
Lâm Âm nhìn theo ánh mắt của
mình
, rồi cũng ngẩn ra.
Trần Cảnh Nhiên…
Lúc tỉnh mộng, Lâm Âm cảm thấy gối đầu ướt nhẹp một mảng. Từ giữa đêm tới sáng, cô chỉ nằm nhìn trần nhà, đến sáng hôm nhìn vào gương…
Trời ạ!
Đôi mắt cô sưng húp lên, ngay cả mắt hai mí cũng biến thành mắt một mí chứ đừng nói đến bọng mắt thâm đen.
Trong lòng cô ngứa ngáy như bị mèo cào.
Lục Hợp!
Nếu Lục Hợp và cô từng hôn nhau, thì vào đêm đó, khi mà cô khổ sở nói với anh chuyện mình thích một người khác, cho rằng anh là người thay thế của Trần Cảnh Nhiên là một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Mà cô… lại chỉ lựa chọn Lục Hợp.
Thế nhưng, cô không biết rốt cuộc mình và Lục Hợp có hôn nhau thật hay không.
Tại sao cô lại quên mất đoạn kí ức này? Mấu chốt là lúc xem lại, chi tiết quan trọng này vẫn bị bỏ qua.
Hậu Nghệ dời tầm mắt đi,
Tôi là...
Cô
cắt ngang lời nói của Hậu Nghệ,
Ánh mắt của anh đang nói cho tôi biết là anh biết tôi, cho nên anh không cần phải lừa tôi đâu.
Hậu Nghệ hít sâu một hơi,
Tôi là Lục Hợp.
Hòn núi giả bị ném khỏi vị trí cũ, mà người tạo thành cảnh tượng này đang từ từ thu tay lại, giận dữ nhìn.
Băng Di đã trở về.
Lâm Âm quay đầu lại nhìn trạng thái giữa
mình
và Hậu Nghệ, thật sự là mờ ám tới cực điểm.
Lâm Âm thấy
mình
cầm viên thuốc lên, không ngừng rối rắm.
Chẳng lẽ… phải mớm thuốc bằng miệng?
Ê ê ê, cô thấy
mình
ngậm viên thuốc, từ từ cúi đầu xuống.
Trạng thái này của cô chỉ thích hợp với việc trở lại giường tiếp tục ngủ bù.
Cô trốn đông trốn tây vẫn trốn không được đôi mắt của hai người trong nhà.
Phó Trình quan sát khuôn mặt của cô, hỏi:
Chị Lâm Âm, em chỉ trở về trường thôi mà, sao chị lại buồn như vậy?
Quả 6nhiên, người này đã đi qua hết những cảnh trong mơ của cô.
Ơ mà không đúng, hình như cô đã nhớ ra rồi, giấc mơ này chính là giấc mơ về Hà B5á.
Hà Bá - Băng Di có khuôn mặt giống hệt Trần Cảnh Nhiên. Trong giấc mơ này cũng còn có một người có khuôn mặt giống hệt Trần Cảnh Nhiên nữa.
Lâm Âm thấy
cô
đang định lên tiếng, nhưng lại bị Băng Di dùng phép thuật kéo tới, rồi hung hăng ném mạnh xuống đất.
Hậu Nghệ ôm vết thương bò dậy, tự mình moi hai viên thuốc uống, sắc mặt tái nhợt lập tức giảm bớt, lớn tiếng nói với Băng Di:
Buông cô ấy ra!
Rõ ràng là hai người có ngoại hình giống nhau, vậy mà khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Lâm Âm biết rõ bất cứ khi nào mình cũng sẽ lựa chọn như vậy. Bởi vì anh là Lục Hợp - người ở trong mơ vẫn luôn yên lặng bảo vệ cô.
Vẻ mặt của Băng Di ngày càng dữ tợn, rồng nước bắt đầu ngưng tụ xuất hiện bên cạnh anh ta.
Lục Hợp kéo
cô
, sốt ruột nói:
Chạy mau!
Cô
dùng ngón tay đẩy viên thuốc vào trong miệng anh, nhưng đẩy mãi mà vẫn không được.
Làm sao bây giờ? Nếu không uống thuốc liệu có chết hay không?
Này, này, anh tỉnh lại đi!
.
Cô
vỗ gò má của Hậu Nghệ, gọi.
À, không đúng, bây giờ cô đang ở trong Hoàng Hà.
Nhìn thấy Băng Di, Hậu Nghệ hơi ngẩn ra.
Băng Di tức giận lớn tiếng nói:
Thanh thiên bạch nhật mà hai người lại ở đây ôm ấp hôn hít, có còn coi uy nghiêm của Hà Bá ta ra gì không?
Cô
giật mình nói:
Sao anh lại xuất hiện ở đây với bộ dạng này?
Hậu Nghệ:
Không phải cô nên cứu tôi trước sao?
À ừ đúng rồi, anh ta đang bị thương nặng.
Hậu Nghệ.
Người đàn ông trước mắt này là Hậu Nghệ.
Cô thấy
mình
và Hậu Nghệ nhìn nhau, sau đó
cô
hỏi:
Anh là ai?
Không phải chứ? Lâm Âm muốn ngăn mà không thể ngăn được.
Lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Lâm Âm giật mình, suýt nữa quỳ luôn xuống đất, nhanh chóng nhìn lại.
Cảnh tượng hai nam tranh giành một nữ quả thật rất đặc sắc.
Lâm Âm ở bên cạnh nhìn
mình
lựa chọn. Quả nhiên,
cô
chạy về phía Hậu Nghệ.
Băng Di đau xót vô cùng,
Nương tử, nàng…
Thuốc viên đâu?
Chẳng lẽ đã mớm thuốc rồi? Rốt cuộc cô đã làm cái gì vậy? Người anh em Băng Di, anh bình tĩnh một chút, đừng có mang vẻ mặt bắt gian tại trận như vậy chứ! Cô thật sự không làm gì cả. Cô…
Nhìn
mình
vẫn còn đang ôm Hậu Nghệ, Lâm Âm cảm thấy có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cô
vỗ ót mình một cái, nhìn hai bình thuốc trong tay, bên ngoài bình thuốc không có dán nhãn,
Thuốc này dùng như thế nào?
Hậu Nghệ chỉ cho cô một bình để bôi ngoài da, một bình thuốc viên dùng để uống, chỉ xong liền ngất xỉu.
Lâm Âm thấy
mình
luống cuống tay chân bôi thuốc rồi băng bó cho anh ta, sau đó cố gắng nhét viên thuốc dùng để uống vào trong miệng của anh.
Hả?
Lúc này Lâm Âm mới nhìn thấy bên cạnh ghế sofa đặt một chiếc vali, mới nhớ ra hôm qua Phó Trình nói hôm nay phải về ký túc xá.
Cô gần như quên mất chuyện này, đành phải phối hợp cười gượng vài tiếng, giả vờ mình nhớ.
Trần Cảnh Nhiên nhìn cô, nhướng mày hỏi:
Giấc mơ buồn?
Mơ thấy em là một người có năng lực liên hệ âm dương, sau đó có một người đàn ông nhờ em tìm người yêu của anh ta, để nhắn nhủ lần cuối…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.