Chương 6: Tàu điện ngầm kinh hồn (6)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1616 chữ
- 2022-02-04 05:42:25
Trước đó anh đã phức tạp hóa vấn đề. Lúc Lâm Âm và Tô Mang đi xuống, anh đã ở bên trên quan sát nhân viên kiểm tra của nhà ga.
Sau khi Lâm Âm đi qua, người nhân viên đó liền biến mất, đó cũng là lí do tại sao mấy lần cô gặp nguy hiểm lại không tìm được anh ta.
Sau khi ban hành nhiệm vụ, NPC sẽ biến mất, cũng có nghĩa là nhiệm vụ đã được người chơi tiếp nhận.
Hạt nhân cấu thành giấc mơ này là game, tạo ra nhiều trở ngại phức tạp như vậy còn chẳng phải là vì mục đích tiêu diệt quái?
Một đường đánh quái, dẫn Boss xuất động, sau đó qua cửa!
Lâm Âm nghe xong thì mãnh liệt lắc đầu, nói:
Tôi không dám.
Nói chơi game nghe có vẻ dễ dàng, có điều cho dù đây chỉ là một giấc mơ, cô cũng không có dũng khí đối mặt với con ma áo đỏ đó chứ đừng nói đến việc phải đánh nhau với nó.
Cứ nhớ đến hai cái lỗ sâu hoắm trên mặt nó là cả người cô nổi đầy gai ốc, càng đừng nói tới việc lại gần nó.
Lục Hợp:
Không phải một mình cô, là tất cả chúng ta.
Lâm Âm nhìn vào mắt Lục Hợp, không ngờ đôi mắt đen láy đó lại cho cô thêm dũng khí để đối mặt với hai
thứ
kinh khủng vừa rồi.
Nếu như không chiến thắng trò chơi, cô nhất định sẽ bị nhốt trong này mãi mãi. Lần tiếp theo không biết còn bao nhiêu người ở lại, lỡ như chỉ còn lại mình cô thì phải làm thế nào?
Còn không bằng, nhân lúc còn nhiều người…
Cô mím môi, nhắm mắt gật đầu.
Nếu đã như vậy thì chúng ta đi đánh quái thôi.
Tô Mang xoa tay nói, giống như muốn vận động làm nóng mình.
Đi thôi.
Lục Hợp dẫn đầu đi trước.
Lâm Âm trốn đi đằng sau hai người, thỉnh thoảng lại nhòm đầu ra xem tình hình.
Từ phía xa đã nhìn thấy một bóng đỏ, Lâm Âm khẩn trương siết chặt balo, cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, gặp nguy hiểm sẽ coi balo trong tay thành vũ khí. Trong lòng cô không ngừng lẩm bẩm tự cổ vũ chính mình, mình không sợ, mình không sợ...
Đột nhiên một trận gió lướt qua người cô, cô thấy Tô Mang vung cây gậy về phía con ma áo đỏ.
Gậy?
Khi nhìn rõ ràng mới phát hiện ra đó là một đoạn lan can bảo vệ có dây xích, Tô Mang dùng dây xích kéo lại, thu
vũ khí
của cậu ta về.
Bốp! Tiếng đập trúng đầu.
Loảng xoảng! Tiếng dây xích.
Con ma áo đỏ ngã xuống.
Tô Mang cầm gậy hưng phấn múa may:
Nhìn này, em đánh chết đấy!
Lâm Âm sững sờ há hốc miệng, chứng kiến con ma dưới đất hóa thành vô số tia sáng rồi biến mất. Cuối cùng một món đồ rơi xuống chỗ nó vừa biến mất.
Tô Mang cúi người nhặt lên, cầm xem một lúc rồi đưa nó cho Lâm Âm:
Cho chị.
Đây là…
Là cây trâm của con ma. Lâm Âm cầm ngắm nghía một lúc, khó hiểu hỏi,
Sao lại để lại đồ vật vậy?
Lục Hợp:
Trang bị rơi ra sau khi đánh quái.
Lâm Âm lập tức hiểu ra, nhưng
con quái
này là Tô Mang đánh, cô cầm hình như không được tốt lắm thì phải.
Tô Mang nhìn ra được sự lưỡng lự của cô liền cười nói:
Chị Lâm Âm cầm đi, một thằng con trai như em lấy nó làm gì?
Cũng đúng, đây là một cây trâm cài tóc mà.
Lâm Âm thử cài trâm lên đầu, nhưng loay hoay mãi mà không cài vào được.
Bỗng, một đôi tay cầm lấy cây trâm. Đôi tay Lâm Âm tự dưng trống không, không biết làm gì cứng đờ giữa không trung.
Cô thấy trước mặt mình đột nhiên có một bóng người tiến tới, đang định ngẩng đầu lên thì bị một bàn tay to ấn xuống.
Thu tay lại, cúi đầu.
Lục Hợp nhẹ nhàng cài cây trâm lên đầu cô, sau đó thu tay lại làm như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Lâm Âm lắc đầu vài lần, cây trâm vẫn vững vàng ở yên trên đầu cô.
Cô biết cây trâm vàng cắm trên mái tóc đuôi ngựa của mình trông chẳng ra làm sao, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác ngọt ngào, hí hứng.
Đi thôi.
Lục Hợp dẫn đầu đi trước dẫn đường.
Lâm Âm đi sau nhìn bóng lưng Lục Hợp, hai mắt không ngừng lập lóe vui vẻ.
Tô Mang nhìn thấy cô như vậy lại nhìn Lục Hợp, oán giận nói:
Hay cho chiêu mượn hoa hiến Phật.
Hai người còn lại làm như không nghe thấy.
Mục tiêu tiếp theo là con quái mặc quan phục thời Thanh, cuối cùng nó sẽ xuất hiện ở tiệm tang lễ.
Lúc đi ra cửa tàu điện ngầm, Lâm Âm đột nhiên nói:
Đợi tôi một chút, tôi xem điện thoại đã.
Cô lấy điện thoại ra, thấy không có bất kì động tĩnh gì.
Tô Mang thấy vậy liền hỏi:
Chị Lâm Âm, chị muốn gọi điện cầu cứu à?
Lâm Âm lắc đầu, khó hiểu lầm bầm:
Sao lại không có nhỉ?
Rõ ràng lúc trước khi đi ra khỏi tàu điện ngầm có cuộc gọi nhỡ của Trần Cảnh Nhiên, cũng là vào khoảng thời gian này gọi tới, sao hiện tại lại không có?
Lục Hợp có vẻ không hài lòng với việc họ đột nhiên dừng lại, dùng ngữ khí nghiêm khắc giục:
Nắm chặt thời gian.
Lâm Âm gấp gáp nói:
Ở chỗ ra còn một con quái nữa, là một ông lão.
Tô Mang vung vẩy gậy, nói:
Cứ giao cho em.
Ba người đi ra khỏi khu tàu điện ngầm, Lâm Âm liền nhìn thấy
ông lão
đứng dưới mái hiên. Ông ta đang quay lưng về phía bọn họ, đối mặt với đường cái nhìn mưa lớn ngoài trời giống như đang đứng chờ trời tạnh mưa.
Nếu không phải đã từng trải qua thì Lâm Âm thật sự cho rằng đây chỉ là một người qua đường đang đứng trú mưa bình thường.
Tô Mang sợ đánh nhầm người liền nói to:
Ê, ê, ông gì phía trước ơi, là người thì giơ tay lên, không là tôi đánh nhầm đấy!
Không có tiếng trả lời, Tô Mang liếc nhìn Lâm Âm:
Em lên đây, nếu đánh nhầm người… thì nhớ trả tiền viện phí giúp em.
Lâm Âm dùng ánh mắt cổ vũ Tô Mang, thấy cậu ta từ cầu thang lao lên vung cây gậy đánh mạnh vào ót của
ông lão
. Động tác nhanh, dứt khoát, chuẩn.
Bốp!
Âm thanh va chạm vang vọng ở cổng khu tàu điện ngầm.
Tô Mang có cảm giác tay mình tê rần, cậu ta vô cùng hài lòng với lần xuất chiêu này. Một gậy này đánh xuống, tuyệt đối không có người nào có thể đứng lên nổi. Cậu ta quay lại vẫy tay với đám Lâm Âm:
Nhanh lên đây đi!
Nhưng tại sao vẻ mặt của Lâm Âm lại sững sờ và kinh hãi như vậy, Tô Mang khó hiểu quay đầu lại, phát hiện
ông lão
kia vẫn đang đứng.
Chỉ có phần thân là đang đứng!
Phần đầu của ông ta hiện giờ ngang bằng với ngực, phần cổ thì bị gãy nát lộ ra xương trắng,. Mũ của ông ta bị rơi xuống đất, một tay ông ta cầm đầu mình, một tay xòe về phía Tô Mang.
Tô Mang trân trân nhìn móng vuốt đang cách mình càng gần mà không biết phải xử lý thế nào.
Xoẹt!
Một luồng sáng lóe lên, Lâm Âm thấy Lục Hợp ra tay.
Vào giây phút mấu chốt,
ông lão
trúng chiêu ngã xuống, không bò dậy nữa.
Tô Mang hoàn hồn, xác định mình không sao mới nhìn Lục Hợp:
Một chiêu trí mạng, cao thủ!
Lâm Âm thấy Tô Mang hồi phục sức sống nhanh như vậy thì đen mặt, cậu cũng là người có một chiêu trí mạng đấy, một gậy bình thiên hạ.
Nhưng mà vừa rồi Lục Hợp đã dùng cái gì?
Động tác của anh quá nhanh, Lâm Âm cũng không nhìn rõ.
Lúc này Lục Hợp lại chẳng có ý muốn giải thích cho họ, anh nhìn
ông lão
biến mất như con ma áo đỏ vừa nãy, dưới đất chỉ còn lại một cái mũ.
Tô Mang không hề khách khí nhặt lên đội vào đầu, nói:
Giờ anh cũng là người có trang bị rồi!
Mưa rơi xối xả, sấm chớp rền vang.
Tô Mang nói:
Tiếp theo là đến tiệm tang lễ à? Em biết đường, em dẫn đường cho.
Lục Hợp ngăn cậu ta lại:
Cậu không thể đi.
Tại sao?
Tô Mang khó hiểu hỏi lại.
Lục Hợp lắc đầu:
Ở đây an toàn hơn, cậu đợi ở đây, chúng tôi giải quyết xong sẽ quay lại tìm cậu.
Tuy Lục Hợp không muốn giải thích nhiều về nguyên nhân, nhưng mọi người vẫn nghe theo ý kiến của anh.
Lục Hợp dẫn Lâm Âm xông vào trong màn mưa, dưới chân bắn lên vô số bọt nước.
Lúc hai người chạy đến mái hiên của tiệm tang lễ thì trời đã tạnh mưa, Lâm Âm hỏi:
Tại sao Tô Mang không được đi cùng chúng ta?
Lục Hợp không trả lời, chỉ dẫn cô đi vào trong tiệm.
Cảnh tượng lần trước lại một lần nữa tái hiện. Có kinh nghiệm lần trước, Lâm Âm không còn sợ hãi khi trông thấy bài trí trong tiệm nữa.
Cộp, cộp, cộp…
Một người từ bên trong đi ra,
cậu ta
để đầu húi cua, hai mắt lờ đờ mở ra:
Hai người muốn đăng kí dịch vụ gì?