Chương 61: Thế giới trong mơ (2)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1623 chữ
- 2022-02-04 05:43:26
Tình cảm không phải đến từ rung động nhất thời mà còn phải được duy trì bằng sự chăm sóc và sớm chiều ở bên nhau.
Ngây ra là8m gì vậy?
Trần Cảnh Nhiên thấy cô vẫn đứng im bèn đưa tay miết mặt cô.
Trần Cảnh Nhiên cũng cảm thấy như vậy, hiện giờ bọn họ đã mất đi Vương Đại Thành và Cao Cảnh – là hai manh mối quan trọng nhất, đồng thời cũng là hai kẻ nguy hiểm và bất minh nhất, từ kẻ địch ngoài sáng biến thành kẻ địch trong bóng tối.
Kẻ địch trong bóng tối là kẻ địch đáng sợ nhất bởi vì không một ai biết được khi nào hắn sẽ nhào tới lấy mạng mình.
Việc nào quy ra việc nấy, ban đầu là họ tự bám theo Vương Đại Thành, Cao Cảnh và cô, cho rằng đi theo là có đường sống. Thế nhưng đến lúc gặp nguy hiểm lại nghĩ cách đùn đẩy trách nhiệm, hoàn toàn không thèm nghĩ đến lựa chọn lúc trước của bọn họ, không hề có ai ép buộc bọn họ.
Vương Đại Thành tất nhiên sẽ không thể vui nổi với việc bị đổ trách nhiệm này, thế là anh ta mặc kệ tất cả, để cho mọi người muốn làm gì thì làm
Lâm Âm ngồi dưới đất ngẫm nghĩ, dựa theo tình tiết phát triển thông thường thì
Ngạc
đã cho Vương Đại Thành rất nhiều đất diễn. Đầu tiên là người lên tiếng đầu tiên rồi trở thành lãnh đạo, tất cả đều là những tình tiết rất gây chú ý, hoàn toàn không giống một nhân vật người qua đường.
Cho nên, chắc chắn Vương Đại Thành không chỉ đơn giản là một con tốt thí.
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên đều biết rõ
Ngạc
sẽ không để bọn họ thảnh thơi trong giấc mơ này. Nhất định
Ngạc
sẽ đưa bước tiếp theo đến ngay trước mặt bọn họ.
Cái cảm giác đợi bẫy rập ập tới này thật khiến người ta khó chịu. Cô rất muốn lôi
Ngạc
ra dần cho một trận.
Những quần thể yếu ớt thường sẽ kết bạn với nhau đi thành nhóm lớn. Nếu như nhìn thấy một người tức là những người khác trên đài ngắm cảnh cũng đã xuống. Vậy mới nói, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu. Không biết
Ngạc
đã chuẩn bị những nội dung đặc sắc nào để
chào mừng
bọn họ đây.
Lâm Âm đột nhiên nhớ tới cặp đôi Béo - Gầy thì không khỏi rùng mình. Cô không muốn gặp bọn họ một chút nào, cô thà bị zombie rượt đuổi còn hơn.
Cô nhớ kĩ, bởi vì cô bé đó là một trong những người bị dọa sợ đến phát khóc trên đài ngắm cảnh.
Trần Cảnh Nhiên nheo mắt lại:
Xem ra đều xuống hết rồi.
Ồ... Cô thật sự không muốn dùng
thể chất Conan
của mình để tiêu diệt các bác gái nhảy múa ở quảng trường này đâu.
Thế nhưng, các bác gái kia cứ chạy về phía cô, còn thuận tay kéo cô chạy cùng, thậm chí còn nói với Trần Cảnh Nhiên:
Thằng nhóc, chạy mau lên!
Lâm Âm chần chừ, cũng biết bọn họ không thể nán lại đây lâu bèn nói:
Chạy mau!!!
Trần Cảnh Nhiên kéo cô chạy như điên về hướng ngược lại.
Nhưng mà
Ngạc
nào có nghe được lời cầu nguyện của cô, cho dù có nghe được cũng chắc chắn không để cho cô được như ý.
Một giây sau, một đám người chạy tới từ phía xa.
Nghĩ tới đây, cô đứng lên nhìn xung quanh. Hiện tại bọn họ đang ở một phố buôn bán tương đối phồn hoa, những cửa hàng xếp san sát nhau, bày bán đủ loại mặt hàng nhưng đáng tiếc đã bị cướp bóc gần như hết sạch.
Thử nghĩ mà xem, nhưng món đồ trước đây mình chỉ có thể nhìn chứ không đủ kinh tế để mua thì đến lúc không ai quản lí, số người có đủ khả năng khống chế bản thân mình thực sự không nhiều.
Lâm Âm không dám quay đầu, hai người họ chạy thật xa mới dám dừng lại, sau đó tựa người vào cửa kính bên đường thở hổn hển.
Lâm Âm nói:
Cô học sinh kia, lúc trước cũng ở đài ngắm cảnh.
Đám người bị bỏ lại lập tức túm tụm thành một đám cùng đi xuống núi. Không ngờ tới chân núi lại gặp zombie cho nên chỉ có một nửa số người chạy ra.
Lâm Âm nghe đến đây thì có một dự cảm xấu.
Ụa!!!
Chỉ mới nhìn thoáng qua đã khiến Lâm Âm phải quỳ xuống.
Lâm Âm âm thầm cười như điên dại trong lòng, bắt chước mấy bác gái hô:
Thằng nhóc, chạy mau lên!
Trần Cảnh Nhiên im lặng cho cô một ánh mắt bao hàm đủ loại tâm tình
phức tạp
.
Thể lực này, sức khỏe này của các bác gái thật khiến hai người trẻ tuổi như bọn họ cảm thấy mặc cảm.
Lâm Âm nhân cơ hội hỏi các bác gái nguyên nhân họ xuống khỏi đài ngắm cảnh. Các bác gái rất nhiệt tình, cô một câu tôi một câu nhanh chóng kể lại sự việc một cách hoàn chỉnh.
Cảnh tượng này hơi tàn6 nhẫn, em chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Trần Cảnh Nhiên dùng bàn tay to che mắt cô lại.
Lâm Âm gật đầu tỏ ý mình có thể chấp nhậ5n được, cô đã xem không ít phim kinh dị máu me đầm đìa, sóng to gió lớn gì cũng không ngại...
Lâm Âm giật mình tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo. C3ô nắm chặt lấy vạt áo Trần Cảnh Nhiên, quyết định ngoan ngoãn làm một kẻ ăn bám.
Rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì?
Trần Cảnh Nhiên đột nhiên dừng lại, Lâm Âm vừa định thò đầu ra nhìn thì đã bị cậu che mắt lại.
Sau khi Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nhảy xuống, trên đài ngắm cảnh rối tung rối mù. Lúc ấy, có người nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nên rối lại càng thêm rối, có người đề nghị nhảy xuống, đồng thời chỉ trích Vương Đại Thành dẫn bọn họ lên đây, đổ hết trách nhiệm lên đầu Vương Đại Thành.
Lâm Âm nghe thế lập từ
hừ
một tiếng, tuy cảm xúc của cô đối với Vương Đại Thành rất phức tạp nhưng cô vẫn cho rằng trách nhiệm của mọi chuyện không thể đổ cho anh ta được.
Trần Cảnh Nhiên dùng tay đỡ cô, nói:
Chúng ta chuẩn bị! Chạy!!!
Con zombie đang ăn ngẩng đầu nhìn bọn họ, giống như đang ăn trong bát còn nhìn trong nồi.
Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên, hai người họ đồng lòng nói thầm một câu: Hết từ lâu rồi!
Thế nhưng các bác gái vẫn kiên quyết chạy, khuyên kiểu gì cũng không xong.
Cô gái vừa hét lên vừa rồi, lúc này đã bị zombie moi bụng ăn ngon lành.
Đầu của cô gái ngoẹo về phía Lâm Âm với đôi mắt trợn trừng. Chết không nhắm mắt!
Cảm giác bây giờ giống như một đám người đang thi chạy marathon với nhau, đến khi không thể chạy nổi nữa, Lâm Âm đặt mông xuống đất, hỏi:
Định chạy tới lúc nào?
Lúc này, các bác gái mới phản ứng lại được:
Ồ, đằng sau không còn mấy con quái vật kia nữa à?
Lâm Âm tự an ủi bản thân rằng, có lẽ Vương Đại Thành với Cao Cảnh không phải là người xấu, chỉ là do cô nghĩ nhiều thôi. Hoặc có lẽ, hai người họ đã bị zombie cho
bay màu
trên đài ngắm cảnh, nhưng dù là thế nào thì bọn họ cũng đã mất đi manh mối tiếp theo.
Chỉ có thể... chờ đợi.
Cứ cười đi, đợi lát nữa mơ xong, sẽ xử lý em trên giường!
Lâm Âm trả lại cậu một nụ cười nhạo rồi chạy cùng với các bác gái.
Cô bám lấy Trần Cảnh Nhiên nôn khan không ngừng, cảm thấy vô cùng đau đầu chóng mặt, tuy đã có sự chuẩn bị nhưng cảnh tượng này thực sự quá ghê tởm.
Đồ ăn
bị đám zombie xé tan nát vung vãi đầy đất.
Nhìn người ta rồi lại nhìn lại mình, Lâm Âm nghĩ nếu cô rảnh rỗi cũng nên đi ra quảng trường vận động nhảy nhót một chút.
Các bác gái thấy Trần Cảnh Nhiên đứng ở ven đường lập tức vẫy tay:
Mau chạy! Mau chạy theo chúng tôi!!!
Lâm Âm mặt như đưa đám, thầm oán trong lòng, tốt xấu gì cũng phải cho cô chút thời gian để nghỉ ngơi chứ.
Chờ bọn họ tới gần, cô thấy rõ bọn họ không phải là ai khác chính là đám người trên đài ngắm cảnh lúc trước. Có mấy người chạy cực kì nhanh, là hội bác gái tổ dân phố đã an ủi đám học sinh lúc trước.
Cho dù là thời điểm tai họa ngập đầu, thế nhưng những lúc không có zombie đuổi theo, mà trước mặt lại là những bộ đồ lấp lánh, son phấn phiên bản giới hạn thì bạn sẽ làm thế nào?
Trong nội tâm sẽ là cuộc đấu tranh giữa thiên thần và ác quỷ. Thiên thần nói phải giữ vững nhân tính và đạo đức, ác quỷ lại nói làm người phải biết vì mình, ngu gì mà không lấy. Sự thực chứng minh, có người đã nghiêng về phía ác quỷ.
Lâm Âm thở dài, càng là lúc khó khăn thì lại càng phải giữ vững bản tâm của mình. Cô chỉ lấy những thứ thuộc về mình, ví dụ như cái người đang nắm tay này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.