Chương 67: Chuyện cũ năm xưa
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1207 chữ
- 2022-02-04 05:43:43
Lâm Ấm chậc chậc lưỡi cảm khái:
Cậu đúng là người giành chiến thắng trong cuộc sống.
Học tập và tình yêu đều thu hoạch cùng lúc8.
Phó Gia liếc mắt nhìn Lâm Âm rồi cười gian nói:
Cậu thì sao đây, đàn em của mình xài thế nào rồi?
Xài thế nào là thế3 nào chứ...
Ví dụ như, Phó Gia và Tô Mang quen nhau như thế nào? Yêu nhau ra sao? Sao lại đột nhiên đăng kí kết hôn?
Việc này nói ra rất dài dòng...
Phó Gia kéo dài âm cuối.
Lâm Âm hừ một tiếng:
Thứ mình có nhiều nhất bây giờ chính là thời gian, cậu có thể từ từ nói.
Phó Gia nhập một ngụm nước, chậm rãi kể về ngày cô nàng gặp Tô Mang.
Mọi chuyện lập tức được sáng tỏ.
Anh chàng này lúc đi ngang qua đã bất cẩn đụng phải thanh đạo của Phó Gia.
Trọng lượng
mỏng manh
và cũng cực kì yếu ớt.
Vác đạo đi giữa phố buôn bán khiến cô có cảm giác như mình tới đây thu phí bảo hộ.
Lâm Âm vẫn còn nhớ chuyện này, cô giật mình hỏi lại:
Không phải chứ, anh chàng kia chính là Tô Mang?
Phó Gia gật đầu.
Hai người thế mà đều không nhận ra đối phương?
Lâm Âm càng thêm khó tin.
Phó Gia cắn ống hút:
Tên kia nói năm đó chưa chia tay cho nên...
Coi như suốt ngần ấy năm vẫn luôn yêu nhau là được rồi.
Trong lòng hai bên đều có sự tiếc nuối, mấy năm nay cũng chẳng rung động với ai cho đến khi gặp lại đối phương.
Thế nhưng cái này không phải của cô, mà là mượn từ hội sinh viên trường Hải Đại.
Có thể bên đó sẽ đòi bồi thường toàn bộ nên cô không nói trước được gì.
Vì vậy, Phó Gia bèn nói:
Cái này không phải của tôi, nếu không cậu cho tôi số điện thoại, đợi tôi hỏi bên kia xong sẽ báo lại cậu.
Phó Gia thấy người này tướng mạo đàng hoàng, trông không giống người xấu.
Cô cần phải đi xuyên qua con phố buôn bán này để tới chỗ đón xe,
hộ tống
thanh đao về đến Hải Đại an toàn.
Phó Gia tự động bỏ qua hết thảy ánh mắt của người qua đường, bắt đầu thả trôi đầu óc của mình-Cô là một hiệp khách giang hồ, kẻ địch ở phía trước không xa, cô chạy mấy bước lấy đà sau đó nhảy lên chém một đao.
Chủ nhiệm lớp báo cho phụ huynh hai bên chuyện của họ, sau đó Tô Mang chuyển trường, hai người họ còn chẳng kịp chào tạm biệt với nhau.
Hai người như vậy là tiếp tục tiền duyên' đấy à?
Lâm Âm cười nói.
Giờ Lâm Âm đã hiểu vì sao hai người gặp mặt mà không nhận ra nhau rồi.
Giảm béo chẳng khác gì phẫu thuật thẩm mĩ, Phó Gia lên cấp ba thì dần dần gầy đi.
Lâm Âm tận mắt chứng kiến mỗi ngày Phó Gia đều chạy bộ quanh sân vận động, biển thành bộ dạng xinh đẹp như bây giờ.
Mà mối tình đơn thuần năm đó kết thúc bằng một lần họp phụ huynh.
Thanh đao cô nàng đang cầm trong tay chính là Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Công phiên bản hàng nhái tỉ lệ 1:1.
Nhưng mà cây đao này không thể va chạm mạnh cũng không thể dính nước.
Ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, trời xanh mây trắng nắng vàng, Phó Gia đang vác một thanh đại đao đi trên đường.
Cô nàng là người phụ trách việc trả đạo cụ của câu lạc bộ.
Được.
Chàng trai cầm di động của Phó Gia nhập số di động của mình vào, rồi nói:
Tôi tên là Tô Mang, học ở Hải Đại.
Phó Gia thu lại điện thoại:
Ok rồi, tôi tên là Phó Gia...
Khoan đã...
Tô Mang!
-
Phó Gia!
Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh nói:
Ổ cỏ!! Lâm Âm nghe xong hoàn cảnh gặp gỡ của hai người họ, thắc mắc hỏi:
Hai người quen nhau từ trước?
Phó Gia nằm sấp trên bàn:
Có nhớ mình đã từng kể với cậu mối tình hồi cấp hai của mình không?
Lâm Âm đỏ mặt.
Phó Gia tiếp tục trêu chọc:
Cảm giác gặm cỏ non thế nào?
Này này này!!!
Lớp da mặ9t mỏng của Lâm Ấm sau khi được Trần Cảnh Nhiên rèn đúc cuối cùng cũng đã có một chút năng lực phản kích, cô nghiêm giọng nói:
C6ậu còn chưa khai báo chuyện của cậu với Tổ Mang là như thể nào đấy!
Là bạn thân mà tự dưng ngoài được thông báo đã đăng kí kết 5hôn ra chẳng biết thêm gì hết nên cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Trời đất lập tức đảo điên, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.
Crack!!!
Cậu...
có phải cậu đang cân nhắc giải quyết vấn đề này thế nào không?
Phó Gia chỉ vào mảnh đao cậu ta đang cầm trong tay.
Sau đó vì tác động của lực nên thanh đao
mỏng manh
cứ thế hi sinh.
Phó Gia nhìn thanh đao đã biến thành hai mảnh, cũng tự biết hôm nay mình không thể đến Hải Đại được.
Phó Gia vỗ bàn,
Cậu biết hồi ấy tên đó béo như thế nào không? 100 cân đấy!
Phó Gia hồi ấy cũng chừng 80 cân, hai người gặp nhau vào thời kì phát triển bề ngang của tuổi dậy thì.
Gặp nhau rồi nảy sinh sự đồng cảm, sau đó thì lên men thành tình cảm ngu ngốc thời thiếu niên.
Chàng trai cắt đầu đinh, mặc đồ thể thao gãi đầu nói:
Cái này phải đền bao nhiêu tiền?
Phó Gia thấy cậu ta có tinh thần trách nhiệm như vậy thì bắt đầu tính toán dần.
Nếu cô mang cái này đi sửa thì cũng chỉ mất tiền keo dán.
rồi...
Cô vừa mới trải qua chuyện gì? Lúc cô còn đang đắm chìm trong sự tưởng tượng của bản thân thì thế giới này đã xảy ra chuyện gì? Đứng phía sau cô là một chàng trai, cậu ta cúi xuống nhặt mảnh đầu thanh đao lên với vẻ mặt bất ngờ.
Mấy năm quen biết Phó Gia, Lâm Âm chứng kiến nam thần của Phó Gia hết đổi người này đến người khác.
Thế nhưng thực tế cô nàng vẫn chẳng hề có ý tứ đặc biệt với bất cứ một người con trai nào.
Hình như mình vừa bị người ta va phải, nhìn lại thì thấy đao đã bị gãy rồi...
Gãy...
Duyên phận của hai người thật là...
Lâm Âm không biết nên hình dung như thế nào.
Sau khi cô biết chuyện thì đã hiểu vì sao Phó Gia lại kết hôn chớp nhoáng như vậy.
Nghĩ đến đây Lâm Âm giật mình, hỏi:
Đừng nói hai người còn chưa ra mắt gia đình hai bên đấy nhé?
Chắc không phải bọn họ sợ phụ huynh hai bên phản đối nên quyết định tiền trảm hậu tấu đấy chứ? Phó Gia biết Lâm Âm đang nghĩ gì, bèn trợn mắt nói:
Mình giống loại người không đáng tin vậy sao?
Lâm Âm gật đầu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.