Chương 71: Phong vân ma giáo (4)


Lâm Âm thấy không ai đáp lời mình thì tiếp tục gào khóc:
Ối chân của tôi, có phải chân của tôi bị tàn phế rồi không?
Lúc này Trần Cảnh Nhiê8n cũng phối hợp nói:
Bị sưng lớn thể này, em có đau lắm không?
Kỹ thuật diễn của hai người rất bết bát, nhưng có điều cũng đủ dùng, bởi vì3 các thôn dân đều tỏ vẻ
anh cứ việc diễn, tôi vẫn làm như không thấy
.

Lúc Lâm Âm đang buồn bực thì một bé trai chạy từ xa tới, đưa9 cho cô một cái bát nhỏ.

Lâm Âm cầm cái bát, không hiểu ra sao nhìn bé trai hỏi:
Cho chị?
Bé trai ngoan ngoãn trả lời:
Mẹ em nói 6bôi cái này sẽ khỏi.
Lâm Âm ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt bé trai, hỏi:
Em tên gì?
Ngưu gia thôn không có nhiều trẻ con.
Dựa theo thiết lập của giấc mơ này, e rằng trong biển còn có các loại yêu quái như thuồng luồng, cho nên cậu không tán thành việc đi xuống biển.
Lâm Âm vô cùng sốt ruột muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình.
Thế nhưng cô cũng đồng ý với quan điểm của Trần Cảnh Nhiên.
Nếu tôi qua Lâm Âm không nghe ông ta nói chuyện với vợ thì cô đã bị vẻ ngoài của ông ta đánh lừa.
Trưởng thôn thân thiết hỏi:
Tối qua hai người ngủ có ngon không?
Lâm Ấm chỉ vào chân của mình, giả vờ đáng thương nói:
Ngủ không ngon, bị đốt một nốt to tướng.
May là thế giới trong mơ này khá cởi mở, nếu không cô sẽ không cách nào
trình bày
vết sưng trên chân mình.
Lúc này, vết sưng đã chuyển sang màu đỏ tím, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa, đây là giấc mơ của Lâm m, có kỳ lạ cũng là chuyện rất bình thường.
Cậu nói:
Dựa theo thói quen của muỗi, bình thường nó sẽ không bay xa hang ổ của mình.
Điều này có nghĩa là hang ổ của muỗi mặt quỷ cách bọn họ không xa.
To gan đưa ra giả thiết thì chính là ma giáo cũng cách bọn họ không xa.
Tất cả đều đang chờ bọn họ trở về.
Trần Cảnh Nhiên hỏi:
Ngài đây là...
Trưởng thôn phẫn nộ nói:
Các người muốn bị trừng phạt?
Cái gì? Lâm Ấm sững sờ.
Ông lão vẫn luôn cười híp mắt đột nhiên xé bỏ lớp ngụy trang, trừng mắt nói:
Các người đã làm cái gì?
Giọng điệu ông ta không phải là nghi ngờ, mà là chất vấn.
Trần Cảnh Nhiên vuốt tóc mái Lâm m,
Chúng ta trở về thôi.
Sâu trong mắt cậu là sự tán thưởng, bạn gái của cậu thật thông minh.
Lâm Âm vui vẻ xoay vòng tròn, bỗng cô chợt nhớ ra cái gì đó, nói:
Hy vọng đêm nay sẽ không có muỗi nữa.
Hai người tay trong tay về tới Ngưu gia thôn, từ xa đã bị khiếp sợ bởi
trận thế
bày bố phía trước.
Trưởng thôn ngồi xếp bằng trên bậc thang, thanh niên trai tráng trong thôn đứng xếp hàng hai bên.
Từ 5hôm qua đến hiện tại, cô chỉ thấy một bé trai này mà thôi.

Em tên là Tiểu Ngưu.
Bé trai thật thà trả lời.
Lâm Ấm cảm ơn cậu bé xong cầm bát lên xem, trong bát là một chất sệt sệt màu xanh.
Cô ngẩng đầu, nháy mắt với Trần Cảnh Nhiên.
Trần Cảnh Nhiên rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của cô.
Hai người như đạt được một nhận thức chung nào đó, cùng im lặng không đề cập đến.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
Theo anh thì muỗi mặt quỷ có liên quan với ma giáo hay không?
Ma giáo và yêu quái, từ cái tên đã thấy giống cùng một phe.
Trần Cảnh Nhiên xoa đầu Lâm m,
Em nghĩ người ta nuôi một đống muỗi để làm gì?
Lâm Âm nghĩ xong liền nói:
Để trừng phạt người.
Cô bỗng phấn khởi nói,
Giống như nhân vật phản diện muốn ném người vào trong ổ rắn vậy.
Biết đâu người của ma giáo thích ném người vào trong ổ muỗi thì sao?
Trần Cảnh Nhiên cũng cảm thấy hợp lý, tuy kỳ lạ nhưng lại rất hợp lý.
Trưởng thôn bình tĩnh nói:
Ấy, đừng để ý mấy thứ này quá, trong thôn chúng tôi có rất nhiều muỗi.
Ông ta nhìn cái bát trong tay Lâm m, nói:
Bối cái thứ trong bát này lên là sẽ nhanh chóng hết sưng thôi.
Lâm Âm móc một ít chất sệt màu xanh trong bát bôi lên vết sưng.
Quả nhiên, vết sưng nhanh chóng xẹp xuống, không còn màu sắc giống như bị trúng độc nữa.
Mặc dù tình trạng đã giảm bớt rồi, nhưng Lâm Âm vẫn hỏi:
Cái thứ này đến tối còn đốt tôi nữa không?
Trưởng thôn lắc đầu, nói:
Trong thôn chúng tôi có rất nhiều muỗi, bị đốt là chuyện rất bình thường.
Ông ta trấn an,
Cô chịu đựng vài ngày, trời lạnh thì mấy con muỗi này sẽ đi ngủ hết thôi.
Ồ, phải không? Lâm Âm thờ ơ ra mặt.
Hai người đứng bên bờ biển, nhìn sóng biển vỗ vào bãi cát.
Lâm Âm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Cô lấy bùa chú ra, tay trái cầm bùa chú, tay phải điều khiển nước biển tạo thành một
dây nước
dài.
Dây nước
áo
một tiếng bị chặt đứt, không cách nào đạt được mục đích mà Lâm Âm mong muốn.
Cô nhìn Trần Cảnh Nhiên, nói:
Giúp em đóng bằng nước.
Trần Cảnh Nhiên lập tức hiểu ý của cô.
Ở lần thứ hai Lâm Âm chế tạo ra dây nước, Trần Cảnh Nhiên giúp cô đóng băng dây nước lại thành một cây băng dài giống như một cây gậy.
Cô hỏi bé trai:
Em biết cái này là cái gì không?
Bé trai lắc đầu rồi bỏ chạy.
Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nhìn nhau, thôn này quả thật kỳ lạ.
Lúc này, trưởng thôn đi tới, trên mặt ông ta luôn nở nụ cười, mang lại cảm giác dễ gần.
Lâm Âm đảo mắt.
Hai người họ...
đã làm cái gì? Chỉ ăn ngủ với bắt muỗi thôi mà.
Lâm Âm ném mạnh gây gậy băng hướng về biển rộng.

Åm!
Cây gậy bằng bay ra mấy trăm mét thì đụng phải thứ gì đó ở trên không, rồi vỡ thành từng mảnh bằng vụn rơi xuống biển.
Lâm Âm nhìn nơi khiến cây gậy băng bị vỡ, chậm rãi nhếch môi lên, quả nhiên...

Chúng tôi ra ngoài đi dạo một lát.
Lâm Âm bỏ lại một câu, rồi kéo Trần Cảnh Nhiên đi ra ngoài, che giấu vẻ mặt
tin ông tôi đi đầu xuống đất
.
Hai người đi dọc trên bờ biển, nước biển giội lên bãi cát cuốn đi vết chân trên cát của bọn họ.
Lâm Âm không có tâm tình ngắm biển.
Hai người vừa đi trên bờ biển vừa nghiên cứu các thông tin có được.
Lâm Âm nhìn về phía biển rộng vô tận, trong lòng nảy lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Cô nhìn Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Hay là chúng ta xuống biển dạo một vòng?
Trần Cảnh Nhiên nhìn cô, hỏi:
Em biết bơi à?
Nói xong, cậu liền lắc đầu,
Biết bơi cũng không thể xuống biển, dù sao thì cái thế giới này cũng có quá nhiều loài yêu quái kỳ lạ.
Trong hiện thực, con người vẫn chưa chinh phục được biển cả.
Tuy cô có thể sử dụng bùa chú để tạo ra nước, nhưng lợi hại nhất vẫn là sử dụng ở nơi có nước, mượn nước dùng nước.
Nếu năng lực của cô mạnh hơn nữa thì vùng biển trước mắt này phải nghe theo sự điều khiển của cô.
Đáng tiếc, cô vẫn còn quá yếu.
Lâm Âm làm mặt vô tội, nói:
Thi đi ngủ thôi mà.
.

Ông ta cầm ra một chiếc lá, chỉ lên mặt trên chiếc lá, giận dữ hỏi:
Là các người làm?
Hai người nhìn nhau, mặt trên chiếc lá là con muỗi mặt quỷ bị Trần Cảnh Nhiên bắt được tối hôm qua, sau đó bị Lâm Âm bóp chết ở trên giường.

Lâm Âm nhớ lại, sau khi cô giết chết con muỗi mặt quỷ này liền tiện tay ném bên giường, sau đó quên mất việc này luôn.

Không ngờ trưởng thôn lại tìm được xác của con muỗi mặt quỷ này, lại còn lấy ra cho cô xem nữa.

Xác muỗi nát bét, thật là khó coi mà.

Lâm Ấm:
Sao vậy, tôi đập chết một con muỗi thôi mà, có cần phải ồn ào cả thế giới đều biết như vậy không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.