Chương 75: Phiên ngoại - ba năm sau
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1512 chữ
- 2022-02-04 05:43:32
Thật ấu trĩ mà! Đã lớn từng tuổi này rồi còn dùng cách này để thu hút sự chú ý của con gái.
Thế nhưng, hiện tại, cậu nói c8ô béo!!
Lại một lần nữa cô bị Trần Cảnh Nhiên
đấm
trúng chỗ đau, Lâm Âm tức giận nói:
Anh nhìn mà xem, con của Phó Gia3 đã đi mua nước tương được rồi mà hai chúng ta vẫn còn ở chung không hợp pháp.
Một việc cỏn con của mấy năm trước mà giờ vẫn còn nhớ để lôi ra nói.
Nhìn Lâm Âm lải nhải mãi không ngừng, Trần Cảnh Nhiên khẽ mỉm cười ôm lấy cô, cúi đầu nói vào tai cô:
Vậy em có nhớ anh từng nói với em là anh thật sự rất yêu em không?
Lâm Âm ngây ngốc, cô nghiêng đầu đối mặt với Trần Cảnh Nhiên, trong lòng như hóa thành vũng nước.
Cô sáp lại hôn
chụt
cậu một cái.
Chẳng mấy chốc là em lên tới hàng U30 rồi 9mà anh vẫn còn chưa tới tuổi kết hôn, chậc chậc...
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói quá lúc Lâm Âm tức giận phản kích lại 6Trần Cảnh Nhiên mà thôi.
Hiện tại, pháp luật quốc gia quy định nam 22 tuổi mới được kết hôn.
Chỉ cần đổi đối tượng là đã không còn liên quan gì đến em nữa rồi.
Lâm Âm vừa nghe vậy thì cật lực nhéo cánh tay Trần Cảnh Nhiên, hung dữ nói:
Anh còn muốn đổi đối tượng? Giỏi lắm Trần Cảnh Nhiên, anh xong đời rồi! Em nói cho anh biết, khi đó anh giá thành Lục Hợp nghe lén tâm tư của em, anh cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong sao? Em nói cho anh biết...
chuyện này chưa xong đâu!
Lâm Âm nói ào ào một đồng, Trần Cảnh Nhiên chỉ có thể thầm cảm khái trong lòng: Quả nhiên, lúc phụ nữ lỗi chuyện cũ ra tính sổ là lúc trí nhớ tốt nhất.
Trần Cảnh Nhiên cũng đáp trả lại, hai người vốn đang nằm ở trên giường, sau đó lỡ
lau súng cướp cò
một cách tự nhiên.
Lâm Âm nói nhỏ:
Sáng mai anh còn có việc...
.
Anh có việc quan trọng, cô cũng có việc quan trọng.
Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên, hừ, cô không tin cô nói tới mức như vậy rồi mà cậu vẫn còn không có phản ứng.
Trần Cảnh Nhiên ngước mắt nhìn Lâm Âm nói:
Em nên lấy làm may mắn vì pháp luật quốc gia hiện giờ là như vậy.
Nếu không thì em chính là con dâu nuôi từ bé của anh mỗi ngày phải nấu cơm bưng trà dâng nước cho anh.
Cậu chậc một tiếng rồi nói tiếp,
Em xem lại em đi, cơm không biết cằm, thức ăn không biết nấu, giặt quần áo thì dùng máy giặt, bưng trà dâng nước thì thôi không cần nói nữa, còn hở một chút là lại lên mặt với anh.
Lâm Âm vừa nghe vậy liền hậm hực:
Ôi kìa, anh còn muốn lên trời luôn à, dám ghét bỏ em không biết làm gì, thể anh đi tìm một người biết làm những chuyện đó đi.
Các cặp đôi yêu nhau cãi nhau luôn có thể đem chuyện nhỏ nhặt phát triển thành một vấn đề cực kì to tát, cực kì khủng khiếp.
Trần Cảnh Nhiên nhún vai,
Cũng bởi vì em không biết làm cho nên anh học làm hết rồi đấy thôi.
Cậu vuốt cánh tay Lâm m, dỗ dành:
Ở trong nhà chuyện gì cũng nghe theo em hết, bớt giận nào.
Lúc này Lâm Âm mới cảm thấy khá hơn một chút,
Không phải là em muốn béo, mà là do em tăng ca nên mới béo.
Công ty hiện giờ cô đang làm cứ liên tục tăng ca, thật sự là...
hơi vô nhân tính.
Cơ bản là ngày nào cô cũng về nhà lúc 11 giờ khuya, sau đó nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi nhàn nhã ở nhà của Trần Cảnh Nhiên nên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô và Trần Cảnh Nhiê5n xác định quan hệ yêu đương năm cô 21 tuổi, cậu 19 tuổi.
Từ góc độ pháp luật, lấy ngày sinh nhật làm thang đo, đừng thấy Trần Cảnh Nhiên thành thục chững chạc hơn Lâm Âm về mọi mặt mà lầm, thật ra thì cậu nhỏ tuổi hơn cô kha khá.
Thầy Trần Cảnh Nhiên cúi đầu không nói, Lâm Âm tiếp tục đâm chọc Trần Cảnh Nhiên:
Không ngờ mình lại phải đợi tới lứa tuổi cưới muộn sinh muộn.
Năm đó Phó Gia từng nói toạc với cô, tìm bạn trai nhỏ tuổi là phải chờ bạn trai lớn lên.
Lúc Phó Gia gọi điện cho Phó Trình, xe của bọn họ cũng vừa lái vào sân trường Hoa Đại.
Ba người xuống xe, Lâm Âm sửa sang lại chiếc váy trắng trên người, cầm bó hoa mà Tô Mang đặt ở ghế trước.
Phó Gia điều chỉnh camera xong liền ra dấu ok với Lâm m, nói:
Hiện tại đang ở lễ đường.
Đi thôi!
Lâm Âm dẫn đầu đi trước.
Lâm Âm cả giận nói:
Vì sao anh tan làm sớm hơn em? Anh làm trong công ty lớn như vậy mà không cần tăng ca sao? Anh về nhà sớm như vậy mà không cảm thấy gì à?
Trần Cảnh Nhiên thản nhiên đáp:
Không phải trước đó anh đã nói với em rồi à? Bởi vì anh làm ở công ty nước ngoài, làm việc với người nước ngoài, đối phương không tăng ca thì bọn anh cũng không phải tăng ca.
Nhìn em ngày nào cũng bận bịu thế này, có vẻ sau này anh lại phải phụ trách đưa đón con đi học rồi.
Lâm Âm tặng cho Trần Cảnh Nhiên một cái lườm,
Con gì mà con, AA...
izzz, bây giờ em chỉ trông mong tới ngày nghỉ để để sống qua ngày đây này.
Sau khi tốt nghiệp thì không còn nghỉ đông nghỉ hè nữa, đi làm rồi mới cảm thấy thứ bảy chủ nhật đáng quý, đã vậy mà hở chút là công ty lại tăng ca cuối tuần.
Ngày hôm sau, Lâm Âm mơ mơ màng màng cảm thấy Trần Cảnh Nhiên rời giường.
Lúc cô tỉnh dậy lần nữa là vì bị điện thoại gọi tỉnh, đám Phó Gia đã đến dưới nhà bọn họ rồi.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của Trần Cảnh Nhiên.
Ngẫm lại thì đi học vẫn là tốt hơn, khi đó chỉ nghĩ làm bài tập vất vả mệt nhọc, bây giờ thì lại chỉ muốn quay lại thời kì đó.
Trần Cảnh Nhiên:
Hay là em nghỉ làm đi, anh nuôi em?
Lâm Âm lắc đầu nói:
Em không muốn làm bà chủ gia đình.
Lỡ sau này anh ghét bỏ em hoa tàn ít bướm, làm chuyện có lỗi với em thì em phải làm sao?
Trần Cảnh Nhiên chán nản nói,
Nếu anh muốn làm chuyện có lỗi với em thì trước đây anh đã không cay đắng yêu thầm em hơn mười năm.
Cô vừa tắm rửa xong, mệt mỏi lên giường nằm than thở một chút đã bị Trần Cảnh Nhiên chê béo, đương nhiên là phải tức tối rồi.
Trần Cảnh Nhiên kéo cô vào trong ngực, nói:
Vất vả, em vất vả rồi!
Từ năm tư đại học, cậu đã đi thực tập ở một công ty nước ngoài.
Cậu vốn định tự mình gây dựng sự nghiệp, thế nhưng về sau lại muốn sau này có thể chăm sóc chu đáo cho gia đình nên lựa chọn một con đường nhẹ nhàng hơn, nào ngờ lại đến lượt cậu một mình trông nhà.
Đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua ngày trọng đại này rồi.
Mục tiêu hôm nay của bọn họ là: Làm chuyện trọng đại! Làm chuyện trọng đại! Làm chuyện trọng đại! Tô Mang lái xe, Lâm Âm và Phó Gia ngồi ở ghế sau thì thầm to nhỏ.
Lâm m:
Cậu nhất định phải quay lại hết hành trình ngày hôm nay cho mình, nghìn vạn lần đừng run tay đấy.
Phó Gia ngẩng cao đầu,
Yên tâm, mình nhất định sẽ không phụ sứ mệnh.
Nghe được Phó Gia bảo đảm, Lâm Âm nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nói:
Sắp tới nơi rồi, cậu mau gọi điện cho Phó Trình hỏi bọn họ tiến hành đến đâu rồi đi.
Trần Cảnh Nhiên đang chụp ảnh chung với bạn học, cậu mơ hồ có cảm giác hôm nay Lâm Âm sẽ đến đây.
Bởi vì cô liên tục nhấn mạnh rằng hôm nay cô phải đi làm, không thể tới dự lễ tốt nghiệp của cậu được.
Ý tứ giấu đầu hở đuôi rõ ràng như thế, cậu hiểu cô hơn ai hết.
Thế nhưng cậu thật sự không ngờ cảnh tượng lại như thế này.
Cứ nghĩ rằng mình đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, khi đối mặt với bất cứ chuyện gì cũng có thể bình tĩnh xử lý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.