Chương 8: Tỉnh mộng


Lâm Âm chớp mắt, cảm thấy cổ họng hơi khô rát, liền cầm cốc trà sữa lên uống.

Cảm nhận được vị nguội lạnh của trà sữa, cô biết mình đã trở lại thế giới hiện thực. Lúc trước, nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô biết mình vẫn ở trong mộng chính là nhờ một ngụm trà sữa. Nếu cô ngủ từ tám giờ tối đến mười một giờ thì thời gian ba tiếng cũng đủ làm một ly trà sữa nóng ấm nguội lạnh.

Lần cô tỉnh lại ở trong mộng, ly trà sữa vẫn còn ấm. Hiện tại đã có thể xác thực được sự khác biệt giữa hiện thực và mộng.

Lâm Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ bên ngoài đã thưa thớt hơn rất nhiều, các cửa hàng quán xá cũng dần thu quán đóng cửa. Đường phố đã mất đi náo nhiệt, chỉ còn lác đác người vội vã quay về trong đêm đen.


Ê, Tiểu Âm.
Phó Gia vẫy tay trước mặt cô, gọi lại sự chú ý của cô,
Đã mười một giờ hơn rồi, giờ cậu về cũng không kịp đâu. Sao lại không về cùng mình?


Lâm Âm khó hiểu hỏi lại:
Kí túc các cậu không phải cũng đến giờ đóng cửa rồi à?



Ờ đúng nhỉ, mình quên mất.
Phó Gia vỗ đầu nói. Kí túc chỗ cô cũng mười một giờ đóng cửa. Cũng tại hai cô không chú ý thời gian nên giờ không có nơi để về.

Nhân viên trong quán cà phê bắt đầu thu dọn bàn ghế, đây là tiết tấu chuẩn bị đóng cửa.

Hai người cũng không thể lưu lạc
đầu đường xó chợ
tối nay được.

Lâm Âm đang tính bàn với Phó Gia tối nay nên giải quyết thế nào thì thấy cô ấy lôi điện thoại ra lắc trước mặt cô, còn cười gian tà nói:
Đợi mình hỏi em mình đã nhé.


Vừa nói xong thì điện thoại có người bắt máy, mọi chuyện lập tức được sắp xếp thỏa đáng.

Lâm Âm cảm khái, đây là coi em trai thành anh trai mà.

Phó Gia nhanh chóng thu dọn máy tính, cho tất cả vào trong balo rồi nói với Lâm Âm:
Em mình nói hai đứa mình đi tới công viên này trước, sau đó đợi nó tới dẫn đường.




Gió đêm mùa hạ mang theo hơi lạnh.

Lâm Âm và Phó Gia đứng ở trong công viên đợi người.

Bởi vì thời tiết ban sáng khá nóng nực, Lâm Âm không ngờ đêm đến thời tiết lại hạ đột ngột như vậy nên chỉ mặc áo không tay, bây giờ chỉ có thể ôm cánh tay mới miễn cưỡng giữ ấm cho cơ thể.

Hôm nay Phó Gia cũng chỉ mặc áo cộc tay nên không thế giúp được cô. Hai người đứng trong gió lạnh cố gắng giữ ấm cơ thể.

Đợi thêm một lúc, người mà hai cô đợi cuối cùng cũng tới.

Hai bóng người chân dài ngược sáng đi tới, dù không nhìn rõ mặt nhưng hai cô vừa nhìn cũng có thể nhận ra đó là ai.

Người tới không ai khác chính là bạn cùng phòng của em trai Phó Gia – Trần Cảnh Nhiên.

Lâm Âm cúi đầu thật thấp. Đương nhiên cô biết Trần Cảnh Nhiên là bạn cùng phòng của em trai Phó Gia nên việc cậu ấy xuất hiện ở đây cũng không ngoài ý muốn, thậm chí trong lòng cô còn hơi chờ mong.

Có một cái cớ
đường hoàng
như vậy, đương nhiên cô rất vui nhưng lại không muốn bị nhìn ra.


Em trai.
Phó Gia vui vẻ tiến lên nắm lấy cổ tay em trai mình dùng sức lắc,
Chị với Tiểu Âm đêm nay không có nơi để về...


Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên cũng đang đứng im không lên tiếng như cô. Cậu ta đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt của cậu ta.

Phó Gia tiếp tục
khóc lóc
nói:
… Phải lưu lạc đầu đường xó chợ, lưu lạc đấy! Tranh Tranh, em sao có thể nhẫn tâm…


Tranh Tranh là tên ở nhà của Phó Trình, nhưng chỉ khi nào có việc cần nhờ, Phó Gia mới gọi cậu ta bằng cái tên này.

Phó Trình bị chị gái mình làm cho nổi hết da gà:
Chị, chị đừng lắc nữa, đó là nhà của anh Nhiên. Em chỉ ở nhờ thôi, hai người muốn tới cũng phải hỏi chủ nhân có đồng ý không chứ.


Phó Gia không làm ầm ĩ nữa, cô thật sự vẫn không dám dây vào Trần Cảnh Nhiên. Rõ ràng cậu ta nhỏ tuổi hơn cô nhưng chẳng biết tại sao cô lại bị khí thế trên người cậu ta
trấn áp
nữa.


Ừ…
Trần Cảnh Nhiên gật đầu, sau đó quay người đi.

Phó Trình lập tức hiểu ý, nói với hai cô gái:
Mau, mau đi theo.


Lâm Âm và Phó Gia quay sang nhìn nhau.

Phó Trình cũng không ngờ Trần Cảnh Nhiên lại đồng ý, trước đây cậu ta rất ghét những nữ sinh lắm miệng. Mà không khéo Phó Gia và Lâm Âm này mà ở cùng một chỗ thì không khác gì cái chợ vỡ.

Trần Cảnh Nhiên chân dài bước dài đi trước, Lâm Âm và Phó Gia chân ngắn đuổi theo sau, gần như là chạy theo.

Không mất bao lâu thì đã về đến nhà Trần Cảnh Nhiên.

Nhà Trần Cảnh Nhiên cách trường học không xa, có hai phòng khách và ba phòng ngủ, trang hoàng mang đậm phong cách mạnh mẽ gọn gàng của con trai. Nhìn tổng thể, xem ra cũng khá sạch sẽ.

Sau khi đi vào nhà, Trần Cảnh Nhiên không nói thêm lời nào, thay dép đi trong nhà rồi về phòng mình.

Phó Trình ngượng ngùng cười:
Anh ấy vừa bị em lôi từ trên giường dậy nên hơi cáu kỉnh một chút.


Cậu biết Trần Cảnh Nhiên đồng ý cho Phó Gia và Lâm Âm ở lại một đêm là vì nể mặt mũi mình, cho nên cũng không trông mong sau khi cho chỗ ở rồi còn bắt người ta niềm nở chào hỏi.

Có ba phòng ngủ, hiện tại chỉ còn thừa lại một phòng cho khách. Phó Trình kéo tấm ga phủ chống bụi ra khỏi giường rồi nói:
Đều sạch sẽ hết đấy, tối nay hai người ngủ ở đây đi.


Có chỗ ngủ lại, Lâm Âm và Phó Gia nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ rồi chui lên giường nằm.

Phó Gia quay đầu sang hỏi:
Hồi tối cậu ngủ nhiều như thế rồi, còn ngủ được nữa à?



Ừm...
Lâm Âm cảm nhận một lúc, hình như cũng không buồn ngủ lắm, nhưng nghe thấy tiếng Phó Gia ngáp thì bèn nói:
Ngủ được.


Phó Gia không trả lời lại cô, rất nhanh, Lâm Âm cảm nhận được người bên cạnh đã ngủ mất.

Tính thời gian thì bây giờ đã khoảng mười hai giờ hơn, cũng là thời gian nên đi ngủ.

Lâm Âm nhìn màn đêm trong phòng, cảm thấy bản thân vẫn có thể ngủ tiếp.

Đêm đen yên tĩnh, không một tiếng động, thế nhưng đầu óc Lâm Âm lại càng lúc càng tỉnh táo.

Nửa tiếng đồng hồ sau…

Lâm Âm biết mình nghĩ quá tự tin, hiện tại cô không buồn ngủ chút nào hết, cổ họng cũng khát khô.

Dù sao đây không phải nhà mình, dậy cũng không biết có tiện đi uống nước không.

Cô ôm bụng mình, phần bụng như có như không ẩn ẩn đau, chính là vị trí bị đâm ở trong mộng.

Cơn đau đó gần như rất khó có thể quên được.

Lâm Âm không chịu nổi nữa, cẩn thận bò dậy, chỉ sợ đánh thức Phó Gia đang ngủ bên cạnh.

Trong phòng tối đen, cô không tìm thấy dép của mình nên đi chân trần ra phòng khách. Cô nhớ lúc đi vào có trông thấy cây nước, bên trong cũng có nước.

Giờ chỉ cần đi tìm cốc nữa là được.

Nhưng cốc để ở đâu?

Bình thường cốc thường được đặt ở cái tủ bên dưới cây nước. Lâm Âm ngồi xổm xuống sờ soạng một hồi vẫn không tìm được tay nắm cửa để mở, hình như cây nước này không có tủ bên dưới.


Cốc ở tủ trong phòng bếp.


Trong bóng đêm, đột nhiên có người lên tiếng dọa Lâm Âm trượt chân, ngã dập mông xuống đất.

Lâm Âm mất một lúc mới định thần lại được. Mượn ánh trăng rọi vào, cô trông thấy bên cửa sổ có một bóng người.

Đường nét mặt nghiêng rõ ràng, phảng phất có thể thấy được cả ánh trăng đọng lại lên mi mắt.

Cô… lại nằm mơ nữa rồi sao?


Lục Hợp?
Lâm Âm khẽ gọi.

Không có tiếng trả lời.

Lâm Âm bò dậy đi tới bên cạnh cửa sổ. Đến gần mới thấy rõ, người bên cửa sổ là Trần Cảnh Nhiên.

Trong tay trái cậu ta cầm một cốc nước thủy tinh, bên trong còn có nước. Có vẻ như là đang ngủ thì khát nước, mò dậy uống nước.

Tay trái, thuận tay trái?

Lâm Âm cảm thấy hơi kỳ lạ. Tuy cô chỉ thấy ánh mắt cậu ta phản chiếu qua tấm kính hơi lóe lên chứ không nhìn rõ vẻ mặt cậu ta, thế nhưng từ góc độ này có thể biết cậu ta đang nhìn cô.

Trần Cảnh Nhiên nhanh chóng xoay mặt đi, lạnh lùng nói:
Về phòng đi!


Lâm Âm bị ngữ khí của cậu ta làm cho không biết phải làm sao, đứng nguyên tại chỗ vân vê gấu váy. Trong lúc vô thức cúi đầu nhìn thấy chiếc váy mỏng của mình, cô đột nhiên biết tại sao Trần Cảnh Nhiên lại đuổi cô về phòng, sắc mặt lập tức khó coi.

Vì để thoải mái nên trước khi đi ngủ cô đã cởi đồ lót ra, thế nên trên người chỉ có một chiếc váy mỏng manh.

Tất cả phản ứng của Trần Cảnh Nhiên cho thấy cậu ta đã nhìn thấy!

Lâm Âm lập tức dùng tay ôm ngực, ỉu xìu chạy về phòng.

Cô đứng dựa lưng vào phòng ngủ, muốn nghe động tĩnh bên ngoài.


Khụ khụ.


Tiếng ho khan mơ hồ truyền tới giống như đang tóm gọn hành động nghe lén của Lâm Âm. Lâm Âm liền lập tức leo lên giường trùm chăn che kín mặt.

Nghĩ về chuyện xấu hổ xảy ra vừa rồi, mặt mày Lâm Âm nóng ran. Cô không muốn để lại ấn tượng xấu cho Trần Cảnh Nhiên như vừa rồi, cô thật sự không nghĩ sẽ gặp cậu ta ở ngoài đó mà.



Hôm sau.

Lúc Lâm Âm ngủ dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị xong.

Lâm Âm xoa huyệt Thái Dương đi ra khỏi phòng, cô có cảm giác đầu óc mình nặng trịch.

Nhìn thấy Trần Cảnh Nhiên im lặng ngồi trên bàn ăn sáng, Lâm Âm hơi ngây ra, có vẻ như vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Phó Trình đang bưng bát trứng luộc, thấy vậy liền gọi:
Chị Lâm Âm, mau lại đây ăn sáng.


Lâm Âm đi tới ngồi xuống, vừa uống sữa vừa lén đánh giá người đối diện. Cô chưa từng tiếp xúc Trần Cảnh Nhiên gần đến vậy, trước đây đều chỉ nhìn từ xa.

Phó Gia rửa mặt xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Âm, hỏi:
Tiểu Lâm Âm, tối qua mấy giờ cậu ngủ vậy?


Lâm Âm liếc nhìn Trần Cảnh Nhiên, thấy cậu ta không chú ý tới hai người họ, bèn nói:
Cậu ngủ không bao lâu thì mình cũng ngủ theo.


Cô nghe thấy Phó Gia nói nhỏ với mình:
Mắt cậu đen sì như gấu trúc ấy, giống như cả đêm không ngủ.


Lâm Âm: …

Cũng may Phó Gia không hỏi cặn kẽ, Lâm Âm chột dạ cúi đầu uống sữa.

Lâm Âm định ăn trứng chần, nhưng vừa cho vào miệng thì thấy lợm cổ họng.


Ụa…


Nháy mắt sắc mặt cô thay đổi, lập tức lao đến phòng vệ sinh ôm bồn cầu bắt đầu nôn.

Phó Gia hoảng sợ đi theo, vừa vỗ lưng Lâm Âm vừa lo lắng hỏi han:
Cậu sao thế? Không khỏe à?


Sau khi nôn xong, sức lực toàn thân Lâm Âm như bị rút sạch, phần bụng cũng ẩn ẩn truyền tới cơn đau, cô yếu ớt nói:
Đau bụng…


Phó Gia hoảng loạn:
Tranh Tranh, mau gọi 120.


() 120: số điện thoại cấp cứu của Trung Quốc

Lâm Âm toan đứng dậy, nhưng vừa đứng chân liền mềm nhũn, trời đất quay cuồng, trước mắt tối đen.

Lâm Âm cứ thế ngất đi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.